Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 108: Thất Hung




Chương 108: Thất Hung
Một con ngựa bốn cánh, có thể bay có thể chạy, bộ dáng còn thật sự không tệ, lông đỏ nhung như máu, bờm rực rỡ hồng mao. Lý Quân Thiên nảy ra ý nghĩ đầu tiên là dùng để đi bộ.
Nhưng khi nó vừa cất tiếng, Lý Quân Thiên liền đem ý niệm này bóp tắt đồng thời suy nghĩ về món cánh nướng cùng với một nồi thắng cố ấm áp. Chỉ thấy con ngựa bốn cánh nhe răng lên tiếng.
“Hi hí! Con trâu ngốc, hùng hùng hổ hổ chạy đến nhận đòn! Thật sự là quá ngu ngốc! Hi hí!”
Giọng nói mang theo ba phần trêu tức lại có ba phần khả ố, nghe đến để người ta phá lệ chán ghét. Thậm chí Lý Quân Thiên còn muốn tiến lên đem răng của nó đánh rơi đầy đất cho bõ ghét.
Cũng còn tốt, tu dưỡng của Lý Quân Thiên vẫn còn tốt, chỉ hơi hiện chán ghét chứ còn chưa đến nỗi xông lên làm thịt đối phương.
Mà con ngựa bốn cánh này vừa nói xong, mặt đất hơi chấn động một cái, từ trong bùn đất không xa tách ra một khe nứt, khe nứt rọi lên một cánh xanh lục le lói pha lẫn một chút đỏ chói tựa như thông thẳng xuống lòng đất.
Sáu con mắt vàng rực giống như ánh đèn vào ban đêm chiếu rọi không gian, lơ lửng tiến lên. Cuối cùng bóng dáng xông ra khỏi khe nứt, triệt để bạo lộ thân hình dưới tầm mất của Lý Quân Thiên.
Một con quái thú khổng lồ với ba cái đầu sói hung tợn, làn da xám lục tối màu, con mắt vàng rực với đồng tử dọc. Răng nanh sắc bén đen nhánh bên trong cái miệng đỏ ngòm, lộ ra oai hùng cùng dữ tợn.
Đồng thời, ba cái đầu khác biệt đều có màu tai khác biệt, đôi tai phiêu phồng giống như ngọn lửa bập bùng. Đầu ngoài cùng bên trái có đôi tai màu xám lục, đầu bên phải có tai màu đen đỏ, đầu ở giữa có tai màu u lam.
Con chó ba đầu này xuất hiện, cũng không mở miệng nhưng lại phát ra tiếng nói, tiếng nói giống như có ba giọng nam lồng vào với nhau.
“Hãn Mã câm miệng! Ngươi quấy rầy giấc ngủ của ta!”
Có vẻ như không chỉ mỗi Lý Quân Thiên cảm thấy khó chịu khi nghe đến giọng của con ngựa kia. Lý Quân Thiên hiếu kỳ đánh giá con chó ba đầu này, không dễ kiếm được “thứ” có cùng ánh mắt với mình.
Cái này gọi là “anh hùng sở kiến lược đồng” cũng chính là tư tưởng lớn gặp nhau, dễ sinh hảo cảm.
Tất nhiên hảo cảm này đến dễ dàng, đi cũng dễ dàng, không có giá trị gì quá lớn, chỉ là không sinh ác ý thôi. Lý Quân Thiên cũng không có ý định cưỡi chó thay đi bộ, dẫu cho con chó này tạo hình tương đối oai dũng.
Rống! Rống!!!
Từ phía đông, một ánh mây tím chậm rãi nhuộm toàn bộ bầu trời, tử khí đông lai bao trùm đại địa.

Không bao lâu, một con lợn khổng lồ dạo bước đi đến, bước bước đều làm cho toàn bộ đại địa chấn động. Con lợn rừng này nhàn nhã bước đi lại giống như xúc địa thành thốn, mỗi bước đều đẩy thân thể đi một đoạn đường rất xa.
Ung dung lắc lắc nhưng bộ dáng của nó lại không có chút lười biếng nào, trái lại vô cùng dữ tợn, bộ lông một bên màu hung một bên màu lam thẫm loang lổ đan xen vào nhau.
Trên lưng của nó có một vạch lông dài thẫm màu hơn, kéo dài từ đỉnh đầu đến tận đuôi. Mà trên đỉnh đầu, chính giữa chòm lông lại giống như đặt vào một vầng mặt trời, ánh tím chiếu rọi trời đất bắt nguồn từ nơi này.
Nhìn kỹ lại, bao phủ trong ánh tím, đứng tại trung tâm là...một con gà?
Lý Quân Thiên nghiêng nghiêng đầu xoa xoa cằm, trong lòng thầm nhủ.
“Một gà, một lợn, một chó, một ngựa, một trâu cùng một con cáo? Đây là vườn thú của tên nào à?”
Ngay khi Lý Quân Thiên đang nghi hoặc, con gà mang bộ lông màu màu tím đến phát sáng kia đột nhiên thu liễm thần quang, thân hình dần dần triển lộ ra.
Một nửa thân hình mang hình dáng của nhân loại, tóc tím dài ngang lưng, ánh mắt to tròn, khuôn mặt hiền hậu, môi hồng răng trắng. Hai tay của nó là một đôi cánh, lông vũ tím lịm óng ả, từ đầu gối của nó trở xuống là một đôi móng vuốt bén nhọn.
Không phải rất đẹp nhưng cũng coi như dễ nhìn. Đồng thời, nó cũng mặc một bộ quần áo thoải mái, quần ngố bó sát hai bắp đùi không lộ ra hình dáng bên trong, chỉ biết từ đầu gối trở xuống là móng vuốt.
Mà bên trên mặc vào một cái áo ba lỗ, phô trọn đôi cánh tràn đầy lông vũ mềm mượt.
Nó ngồi xổm trên đầu dã trư, hai ánh khép lại lộ ra có chút tùy ý mà lười biếng. Sau khi thu liễm hết thần quang, nó liền nói với Lý Quân Thiên.
“Cô nương, còn mời rời đi nơi này!”
Lý Quân Thiên cảm khái, trong lòng hơi vui vẻ bởi vì cuối cùng có một kẻ biết nói chuyện tìm đến, đồng thời còn nguyện ý giao lưu. Lý Quân Thiên đâu phải người ta nói gì là hắn phải làm nấy, hắn hỏi.
“Vì sao?”
“Nhân tộc đã từng ước định không bao giờ bước chân vào Tả Thiên Sơn”.
Tử Kê bình đạm nói, kỳ thực nếu không phải thực lực của Lý Quân Thiên đủ mạnh thì nó đã trực tiếp động thủ rồi. Bởi vì nơi này chính là cấm địa, không chào đón nhân loại, nhân loại bước vào đây phải c·hết.

Nhưng bởi vì Hồ Ngọc Thấu thất thủ, đồng thời Ngũ Luân Đồng Ngưu bị trấn áp ở trên mặt đất liền chứng minh được năng lực của Lý Quân Thiên, Tử Kê cũng đành “linh động” một chút trong phương pháp xử lý.
Lý Quân Thiên “ồ” một tiếng, lắc đầu nói.
“Ta chưa từng nghe nói chuyện này, ngươi có thể nói một chút sao?”
Không nghĩ đến, Tử Kê nghe lời nói như vậy liền lộ ra tức giận nói.
“Không biết rõ? Nhân tộc các ngươi vậy mà không truyền lại quy củ?”
Lý Quân Thiên thở dài.
“Không thể nói sao?”
Tử Kê thở phì phò quát.
“Được được, đã ngươi muốn nghe vậy thì để thất hung bọn ta nói cho ngươi biết”.
Tử Kê vừa dứt lời, Tứ Dực Hãn Mã giống như chờ đợi đã lâu, lập tức hưng phấn kêu lêu.
“Hí hí! Chờ đợi đã lâu. Ta đã nói rồi, cứ trực tiếp xuất thủ là được”.
Nói xong, bốn cánh của nó như đao chém ra, thần quang đỏ rực như máu hóa thành một vầng bán nguyệt đổ ập xuống.
Giao chiến một thời gian lâu như vậy, Lý Quân Thiên cũng có một sự hiểu biết kha khá về đám quái thú này rồi. Kỳ thực từ ban đầu thì Lý Quân Thiên đã có suy đoán về đám quái thú ngay từ khi gặp mặt lần đầu.
Nhưng bởi vì sự khác biệt giữa mấy con quái thú bên ngoài dòng suối với ở bên trong này khiến cho Lý Quân Thiên không thể chắc chắn được. Nhưng giờ thì Lý Quân Thiên đã đoán được năng lực đại khái của đám này, đồng thời cũng biết được cách đối phó với chúng.
Dù sao đã từng chịu thiệt một lần, ăn mòn hết tất cả quần áo thì hắn cũng phải nghĩ ra cách đối phó thôi.
Mấy con quái thú này có màu sắc thần quang trùng hợp mới màu sắc của bầu trời, đồng thời năng lực cũng tương tự ảnh hưởng của bầu trời. Giống như khả năng ảnh hưởng đến tuổi thọ của cự giao lúc trước.

Lưỡi nhận màu đỏ máu mang theo khả năng ăn mòn kinh người có thể hòa tan mọi thứ mà nó chạm vào. Cách khắc chế cũng rất đơn giản, sử dụng thuộc tính lửa.
Lý Quân Thiên dựng lên một bức tường lửa trên không trung, trong phút chốc khi mà lưỡi nhận đỏ thẫm chém vào bức tường lửa, nó lập tức bị đốt cháy không còn dấu vết nào, bức tường cũng b·ị c·hém vỡ ra thành mấy đám lửa rơi về phía mặt đất, đốt cháy khắp nơi.
Gào gào!
Tam Đầu Khuyển gầm lên một tiếng hai luồng thần quang bùng lên hòa vào nhau, biến thành một làn sóng lửa tràn đến, dìm ngập về phía Lý Quân Thiên. Tam Đầu Khuyển cùng Tứ Dực Hãn Mã có vẻ không hòa hợp với nhau, nhưng động thủ lại rất đồng loạt, không thấy nửa điểm chần chờ.
Lý Quân Thiên phất kiếm Tinh Hà, cương khí thuần túy mang kiếm ý chém tới, đem làn sóng lửa chẻ ra làm đôi. Thần quang màu lục thẫm bị chia ra làm đôi, bao phủ sang hai bên mà không thể gây chút sát thương nào cho Lý Quân Thiên.
Bởi vì Lục Sắc Thiên ảnh hưởng đến ác mộng, lại thêm con Hồ Ly lúc trước sử dụng thủ đoạn mị hoặc cùng với biến ảo đánh lừa người ta, Lý Quân Thiên cho rằng đây chính là công kích ảnh hưởng đến ý chính hoặc linh hồn gì đó.
Mà đối phó với thủ đoạn như thế, hiệu quả nhất chính là ý cảnh của bản thân.
Mà Bất Bại Kiếm Ý của Lý Quân Thiên quá dễ dàng để làm chuyện này, mặc cho không cần sử dụng đến nhiều lực lượng.
Lý Quân Thiên vừa dứt kiếm, tử quang lóe lên áp sát vào hắn, từ trong tử quang sáng chói vươn ra một cái chân cùng bộ móng vuốt sắc lẹm.
Móng vuốt đá thẳng đến, nhắm vào đầu lâu của Lý Quân Thiên. Lý Quân Thiên thuận tay đảo kiếm chém xuống.
Phanh!!!
Không gian co rút lại sau đó đột ngột giãn nở ra tạo thành một vết xé toạc, khoảng cách giữa Lý Quân Thiên cùng Tử Kê bị kéo giãn ra hơn trăm thước.
Lý Quân Thiên hơi cong lên khóe miệng, cương khí tràn ra ngoài, từ kiếm Tinh Hà phóng bao trùm địa phương hơn một dặm, kiếm ý sắc bén bao trùm khắp nơi.
Hắn nâng kiếm lên một cách dứt khoát mà mạnh mẽ, toàn bộ cương khí liền từ dưới mặt đất lao v·út lên, giống như trăm vạn lưỡi kiếm phun trào từ lòng đất bắn lên tận trời.
Sắc bén lăng liệt, chém rách tất cả.
Giống như lĩnh vực .
...
p/s: Cuộc sống sau tết chưa vào guồng được, phải chậm rãi thích ứng!!!
Cầu đề cử! Cầu ủng hộ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.