Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 32: Nhân chứng cuối cùng




Ánh nắng giữa trưa chiếu xuyên qua khung cửa vòm cao, in bóng lấp lánh trên nền gạch lát Siberia bóng loáng.

"Tôi biết cô muốn giúp cô ấy." Giang Từ nói.

Delores cúi đầu, không nói một lời.

"Sếp Tạ đã giao cho cô một thứ rất quan trọng, đúng không?"

Cô im lặng.

"Cô là một đứa trẻ tốt bụng." Giang Từ mỉm cười dịu dàng với cô. "Nhưng cô có biết không, đôi khi giúp người và đồng phạm chỉ cách nhau một lằn ranh mong manh?"

Cô cúi đầu nhìn xuống nền nhà, nhìn bóng của chính mình phản chiếu trên mặt sàn trơn nhẵn, không thốt lên một lời.

"Sếp Tạ muốn cô đặt thứ đó ở đâu? Trong tủ sách?" Anh quan sát từng biểu cảm nhỏ trên gương mặt cô. "Không đúng sao?"

"Dưới gầm giường? À, cô thấy không đáng để trả lời đúng không." Anh nhàn nhạt nói.

"Trong tủ quần áo?"

Delores dường như coi anh như không tồn tại.

"Cô thấy chán rồi à?"

"Trong một quyển Kinh Thánh." Giang Từ chậm rãi nói từng chữ, ánh mắt chăm chú nhìn cô. "Chính xác mà nói, không phải quyển đặt trên tủ sách, mà là một quyển khác giống hệt. Cô thấy câu trả lời này thế nào?"

Cô không nói gì, cũng không cử động.

Tìm thấy rồi.

Giang Từ mỉm cười: "Làm phiền cô rồi, cứ tiếp tục việc của mình đi."

Anh cần đi nói chuyện với nhân chứng tiếp theo.

*

Chủ tịch Trần đang ngồi một mình trên ban công tầng hai để hút xì gà.

Thấy Giang Từ đến, ông ta không hề tỏ vẻ niềm nở.

"Tôi còn chưa tính sổ với cậu, mà cậu lại dám đến đây à?" Chủ tịch Trần cười lạnh.

"Mọi chuyện vẫn chưa đến hồi kết, hà tất phải vội vàng kết luận?"

"Trần Khánh ngay dưới mí mắt cậu mà cậu còn không bắt được, còn gì để nói nữa?"

"Trần Khánh là con trai ruột của ông. Anh ta có làm chuyện này hay không, ông hoàn toàn không biết sao?"

Chủ tịch Trần im lặng vài giây.

Dù sao Trần Khánh cũng là máu mủ ruột thịt của ông, là đứa con ông đã nhìn nó lớn lên. Ông không có nhiều tình cảm với Trần Khánh, nhưng ít nhiều cũng hiểu rõ tính cách nó.

Ông luôn biết Trần Khánh có dã tâm, chẳng qua cũng chỉ muốn tranh giành quyền thừa kế. Nhưng nếu thực sự cấu kết với Isaac để bán rẻ tập đoàn gia tộc cho quỹ đầu cơ, thì chuyện này lại quá nghiêm trọng.

Mà điện thoại dùng một lần lại được tìm thấy trong phòng ngủ của Trần Khánh, anh ta thể hiện một sự oan ức vô cùng, nhìn qua thì không giống như đang diễn.

Trần Khánh là con trai ruột của ông, nói dối hay không, chẳng lẽ ông lại không nhìn ra?

Nhưng động cơ, vật chứng, nhân chứng đều đầy đủ, bằng chứng trước mắt rõ ràng không thể chối cãi.

Nếu không phải Trần Khánh, thì ai đang hãm hại anh ta? Mọi chuyện càng lúc càng phức tạp.

"Việc này vẫn cần điều tra kỹ lưỡng thêm, tất cả mọi người đều có khả năng." Chủ tịch Trần là một người thận trọng và đa nghi.

"Ông chưa loại trừ Tạ Chiêu?" Giang Từ nghĩ ông ta sẽ gạt bỏ khả năng này, bởi vì trước đó mấy lần Chủ tịch Trần đều cho rằng Tạ Chiêu không thể nào cấu kết với Isaac, nói rằng cô ấy là người ít liên quan nhất đến vụ bán khống này.

"Theo lẽ thường, cô ấy phải là một đối tác đáng tin cậy, tôi hoàn toàn không có lý do để nghi ngờ cô ấy." Chủ tịch Trần nói.

"Khách quan mà nói, Tạ Chiêu hoàn toàn không thể bán khống chúng ta, vì cô ấy đang đặt cược vào việc giá tăng. Trừ khi cô ấy điên rồi, muốn chịu lỗ thê thảm. Hơn nữa, cô ấy vốn không đội trời chung với Isaac, lại đang bận rộn thu mua công ty Hàn Quốc JU. Còn về tình cảm, cô ấy và vợ chồng con trai tôi là bạn thân nhiều năm. Thật lòng mà nói, xét trên mọi góc độ, đều không thể nghi ngờ cô ấy."

Ông ta dừng lại một chút.

"Nhưng dựa vào trực giác, tôi vẫn có 5% nghi ngờ cô ấy."

"Trực giác?" Giang Từ hơi ngạc nhiên.

"Cậu có biết vì sao tôi không thích Trần Khánh không?" Chủ tịch Trần đột nhiên chuyển chủ đề.

"Vì anh ta là con riêng?"

"Không." Chủ tịch Trần nhìn anh. "Cậu Giang, tuy cậu có tên Trung Quốc, nhưng dù sao cậu cũng không phải người Trung Quốc."

"Cậu có chút huyết thống phương Đông, nhưng cậu là người phương Tây. Có những chuyện cậu không hiểu được."

Chính vì coi Giang Từ là một người phương Tây xa lạ, nên ông ta mới sẵn sàng nói nhiều hơn một chút. Giang Từ nhìn ra được, có những lời nếu không nói ra thì Chủ tịch Trần cũng cảm thấy khó chịu, nên lúc này ông ta xem anh như một linh mục trong phòng xưng tội.

"Khi tôi còn trẻ, tôi rất nghèo khổ. Tôi và mẹ Trần Khánh lớn lên bên nhau, tình cảm rất sâu đậm. Cô ấy cũng vì tôi mà chịu rất nhiều khổ cực. Khi đó, tôi từng thề rằng sau này có tiền nhất định sẽ cho cô ấy hưởng phúc."

"Nhưng khi ấy, tôi liên tục thất bại trong sự nghiệp, cho đến một ngày tôi gặp một thầy tướng số."

Giang Từ bật cười. Anh còn tưởng Chủ tịch Trần định nói về tri thức huyền bí phương Đông gì đó, hóa ra chỉ là mê tín phong kiến.

"Tôi là người theo chủ nghĩa duy vật, tôi thật sự không tin những thứ này." Anh nói.

Chủ tịch Trần không để ý đến anh, vẫn tiếp tục nói.

"Thầy tướng số đó nói, tôi sắp có một cơ hội làm giàu nhanh chóng, cả đời này tôi sẽ giàu sang phú quý."

"Nhưng có một điều, phải đề phòng rắn."

"Rắn?"

Chủ tịch Trần gật đầu.

"Tôi sẽ hưởng phú quý không hết, cho đến khi con rắn xuất hiện. Nó sẽ hại chết tôi."

"Khi đó, mẹ Trần Khánh đã mang thai nó."

"Trần Khánh cầm tinh con rắn." Giang Từ cau mày, cảm thấy vô lý.

"Rất nhanh sau đó, tôi thực sự có một cơ hội ngàn năm có một. Con gái của chủ tịch công ty tôi khi ấy làm việc đã để mắt đến tôi."

Chính là mẹ của Trần Bân Hạo, một thiên kim tiểu thư chính hiệu. Giang Từ lập tức hiểu ra.

"Tôi bảo mẹ Trần Khánh bỏ đứa bé đi, nhưng cô ấy không đồng ý." Chủ tịch Trần nói như mộng du.

"Không phải tôi muốn bỏ rơi cô ấy, nhưng đứa trẻ này là rắn, nó sẽ hại chết tôi."

"Mà nếu tôi không cưới tiểu thư nhà giàu, thì làm sao tôi có thể vươn lên? Có người đàn ông nào bỏ qua cơ hội này không?"

"Người bình thường?" Giang Từ nói.

Lố bịch thật.

"Cậu nghĩ tôi vô tình bạc nghĩa?" Chủ tịch Trần lẩm bẩm. "Cậu sai rồi, tôi thật lòng yêu cô ấy..."

Mặt trời giữa trưa rọi xuống người Giang Từ.

Giờ dương thịnh cũng là lúc âm cực. Anh cảm thấy hơi lạnh.

Mê tín phong kiến lại trở thành lý do chính đáng để vứt bỏ vợ con. Không, ông ta đã đổ lỗi cái chết của mẹ Trần Khánh lên đầu anh ta. Có lẽ năm đó, ông ta thực sự muốn giết vợ giết con.

Trước tiên, Chủ tịch Trần bỏ rơi mối tình đầu – người phụ nữ đã chịu khổ và sinh con cho ông ta, rồi sau đó lại lợi dụng và vứt bỏ người vợ kết tóc se duyên, người đã cùng ông ta đồng cam cộng khổ, mang theo toàn bộ tài sản để giúp ông ta khởi nghiệp.

Bluebeard, Giang Từ thầm nghĩ. Nhìn biểu cảm trên gương mặt ông ta, e rằng cái chết của cả hai người vợ đều không thể tách rời khỏi ông ta.

"Còn Tạ Chiêu—" Giang Từ cuối cùng cũng nhận ra, không lẽ chỉ vì công ty của cô tên là Ananta, trong tiếng Phạn có nghĩa là vị thần có nghìn đầu rắn? Chỉ vì báo chí thích gọi Tạ Chiêu là Kim Tiền Mãng ?

Chỉ vì mấy cái biệt danh đó mà lại kiêng kỵ đến mức này? Quả thực hoang đường đến mức khiến anh muốn bật cười.

Chủ tịch Trần không hề để tâm đến sự chế giễu của anh.

"Đúng vậy, cô ấy là bạn của gia đình chúng tôi, là khách quý. Cô ấy thường xuyên đến nhà tôi làm khách, quan hệ của chúng tôi rất tốt." Gương mặt ông ta lộ ra vẻ trầm ngâm, giọng nói cũng thấp xuống như đang tự nói với chính mình. "Nhưng đôi khi—"

Đôi khi gì? Ông ta không nói tiếp.

Đây là dấu hiệu của sự bất an, Giang Từ thầm nghĩ. Một người phụ nữ trẻ tuổi lại có thể khiến một ông trùm thương trường dày dạn kinh nghiệm như Chủ tịch Trần cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu, thật sự là chuyện đáng xấu hổ, vậy nên ông ta không muốn nói nhiều thêm.

"Tạ Chiêu có hành động gì bất thường không?" Giang Từ truy hỏi.

Chủ tịch Trần chỉ lặng lẽ cầm điếu xì gà, ngồi dưới ánh nắng rực rỡ nhớ lại quá khứ, như thể không nghe thấy gì. Ông ta không nhìn Giang Từ, cũng không nói thêm một lời nào.

Giang Từ đành phải rời đi trước.

*

Khi bước ra vườn, anh thấy Phu nhân May đang chơi đùa với một con vẹt xám.

"Con vẹt này bình thường ít khi ra ngoài." Giang Từ nói chuyện với bà vài câu.

"Bình thường nó ở trong thư phòng, mấy hôm trước sợ trời quá nắng nên không cho ra. Hôm nay thời tiết tốt nên cho nó ra ngoài chơi một lát." Phu nhân May đáp.

"Xin chào." Con vẹt xám dùng tiếng Quan Thoại không quá chuẩn để chào anh.

Giang Từ rất thích động vật nhỏ, liền trêu đùa nó.

"Biết nói tiếng Anh không?"

Con vẹt ríu rít biểu diễn một loạt tiếng Anh, tiếng Ý, tiếng Quảng Đông, rồi lại líu lo một tràng ngôn ngữ Đông Âu.

Phu nhân May nghe thấy nó nói tiếng Đông Âu, sắc mặt có chút khó xử, may mà Giang Từ không hiểu.

"Mày thông minh thật." Anh nhẹ nhàng chạm vào đầu nó.

"Táo." Con vẹt đột nhiên dùng tiếng Quan Thoại vô cùng chuẩn để nói với anh.

Xem ra biểu diễn xong thì muốn đòi phần thưởng.

"Ồ, mày thích ăn táo à?"

Giang Từ quay sang hỏi người hầu bằng tiếng Anh: "Có táo không?"

"Không thể cho nó ăn táo." Người hầu đáp. "Ăn nhiều sẽ bị tiêu chảy."

"Kỳ lạ thật, trước giờ nó không thích ăn thứ này."

Giang Từ bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ, anh cố ý dùng tiếng Quan Thoại không chuẩn để nói: "Táo."

"Táo." Con vẹt xám lập tức sửa lại bằng một giọng Quan Thoại cực kỳ chuẩn, giống như phát thanh viên.

Trong căn biệt thự này, cả nhà họ Trần đều là người Hồng Kông, tiếng Quan Thoại không thực sự chuẩn. Các gia nhân chủ yếu là người Ý, chỉ biết chút tiếng Anh. Còn Phu nhân May thì lại pha trộn tiếng Anh, tiếng Đông Âu và một chút Quan Thoại không chuẩn.

Chỉ có một người nói tiếng Quan Thoại chuẩn phát thanh viên.

Chỉ có một người thích dùng giọng chuẩn phát thanh để che giấu thông tin riêng tư.

Chính là Tạ Chiêu.

Con vẹt xám chính là nhân chứng cuối cùng của anh. Nó chứng minh Tạ Chiêu đã lén vào thư phòng, thậm chí còn hối lộ nhân chứng này bằng táo.

Suy nghĩ của Giang Từ ngày càng rõ ràng hơn. "Có Kinh Thánh không?" Anh hỏi Phu nhân May.

Phu nhân May hơi sững lại, không ngờ anh lại muốn cầu nguyện giữa ban ngày như vậy.

"Ừm, chắc là có." Bà dặn người hầu đi tìm một quyển. Dù nhà họ Trần không theo đạo, nhưng một quyển sách phổ thông như vậy vẫn có thể tìm ra.

Giang Từ cầm lấy Kinh Thánh, lập tức lên lầu kiểm tra lại đoạn ghi hình của phòng họp ngày hôm qua.

Trong đoạn ghi hình, Tạ Chiêu không có hành động gì bất thường. Tuy cô luôn giữ điện thoại dùng một lần trong túi, nhưng máy quay cũng không thể ghi lại được nội dung trên màn hình.

Nếu như Isaac có thể trả lời tin nhắn với nội dung chính xác đến mức chỉ ra nội gián là Trần Khánh, vậy thì cách liên lạc giữa hắn ta và Tạ Chiêu chắc chắn không thể chỉ là văn bản thuần túy. Điều đó có nghĩa là khi nhận được tin từ Chủ tịch Trần, Isaac đã ngay lập tức nhận ra sơ hở.

Nhất định là một loại mật mã nào đó.

Giang Từ tập trung phóng to đoạn video.

Trong lúc Chủ tịch Trần đang tức giận với giám đốc tài chính và yêu cầu kiểm tra điện thoại, Tạ Chiêu vẫn giữ vẻ mặt bình thản.

Chỉ có điều, khi cô đặt tay vào túi quần bấm điện thoại, ngón tay còn lại cũng vô thức lặp lại động tác.

Vì cô đang gõ mật mã trong trạng thái mù, cần phải đảm bảo mình nhập đúng.

Ngón tay thon dài của Giang Từ theo nhịp điệu của cô ấy, nhẹ nhàng gõ xuống mép bàn. Là mã Morse.

Anh mở Kinh Thánh, lấy bút ra và bắt đầu ghi chép.

Mã hóa hai lớp.

Trên tờ giấy nhanh chóng xuất hiện một câu hoàn chỉnh.

Giang Từ mỉm cười.

Quả nhiên, suy luận của anh hoàn toàn chính xác. Mật mã của Tạ Chiêu chính là Kinh Thánh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.