Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 54: Odysseus




Phòng họp im lặng đến mức đáng sợ, tất cả cố vấn tài chính và luật sư đều ngồi bất động, không ai còn gõ bàn phím nữa.

Chỉ có mỗi mình Trần Bân Hạo thao thao bất tuyệt, giọng nói vang vọng đầy khí thế.

Ánh nắng xuyên qua tấm kính lớn sát đất, rọi xuống bàn làm việc, sưởi ấm đống tài liệu chất chồng.

"Bốp, bốp, bốp."

Tạ Chiêu vỗ tay, giọng điệu lạnh nhạt: "Nói hay lắm."

Cô ngồi ngược sáng, bóng tối che khuất đường nét lông mày, khiến người khác không nhìn rõ cảm xúc trong mắt cô.

"Các người đúng là người làm việc cẩn trọng, mọi mặt đều cân nhắc kỹ lưỡng. Nhưng các người đã nghĩ đến lợi ích của tôi chưa?" Cô nói.

Ánh nắng hắt xuống sàn nhà như rải một lớp vàng vụn.

Tạ Chiêu đứng dậy, từng bước đi trên những vệt sáng lấp lánh.

"Tôi nể tình bạn cũ, nhận lời mời đến đây, hy sinh bảy ngày công việc của mình. Vậy mà các người lại lén lắp máy nghe trộm trong phòng ngủ của tôi, không ngừng suy diễn, nghi ngờ tôi đủ điều. Tôi đã nhẫn nhịn vì tình nghĩa bao năm, nhưng bây giờ các người sắp sụp đổ đến nơi rồi mà vẫn còn cò kè mặc cả với tôi sao?"

Tạ Chiêu cầm lên con dao rọc giấy trên bàn, từng bước tiến về phía Trần Bân Hạo.

Hắn lùi dần, lắp bắp: "Sếp Tạ, tôi không có ý đó, cô, cô nghe tôi giải thích đã."

"Rủi ro không phải thứ có thể biến mất chỉ bằng mấy lời lẽ hoa mỹ của anh. Số tiền tôi lỗ vì đầu tư vào các người, anh có đền nổi không?"

"Sếp Hoa đã từ bỏ các người vì vụ kiện tụng rồi."

Tạ Chiêu giơ cao dao rọc giấy, tiếp tục áp sát, dồn Trần Bân Hạo lùi về tận góc tường.

"Tôi đến đây là để đầu tư, không phải để giúp các người trả phí luật sư. Nhất là phí luật sư cho một vụ quấy rối tìn.h d.ục."

"Là một nữ doanh nhân, anh có biết tôi phải chịu bao nhiêu áp lực dư luận nếu bị cuốn vào vụ kiện này không? Bây giờ sơn mới bị tạt lên công ty các người, lần sau sẽ là lên người tôi."

Lưỡi dao gần như kề sát cổ hắn.

"Sếp Tạ, nhưng điều khoản này thật sự quá hà khắc. Giá cô đưa ra thấp đến mức..."

Tạ Chiêu đẩy nhẹ lưỡi dao, khiến nó nhô ra thêm một chút.

Trần Bân Hạo sợ hãi cầu xin: "Xin cô cho chúng tôi thêm chút thời gian, dù chỉ một ngày cũng được..."

"Tôi đã cho các người đủ thời gian rồi."

Cô nhìn chằm chằm vào hắn, giọng nói lạnh lùng: "Tôi đã đợi các người bảy ngày, chịu đựng các người bảy ngày."

Tạ Chiêu quay đầu về phía bàn họp, nơi các cố vấn và luật sư của cô vẫn đang đờ người ra.

"Mọi người còn đứng ngây ra đấy làm gì? Thu dọn đồ đi."

Cô ra lệnh cho trợ lý: "Đặt vé máy bay ngay, chúng ta về New York."

"Hủy bỏ giao dịch."

Chủ tịch Trần vẫn ngồi bất động, không nói lời nào.

Các cố vấn và luật sư của Tạ Chiêu bắt đầu thu dọn tài liệu, gập laptop lại, trợ lý thì lo sắp xếp giấy tờ.

Tạ Chiêu giận dữ đẩy cửa bước ra mà không buồn ngoái đầu nhìn lại.

Cô tiện tay ném con dao rọc giấy vào bồn hoa bên ngoài, làm đổ một mảng hoa hồng đỏ tươi.

Cô sải bước qua dãy hành lang lát đá kiểu La Mã.

Hai bên hành lang cách quãng lại đặt một bức tượng cẩm thạch trắng ngà, khắc họa những nhân vật trong thần thoại Hy Lạp.

Trợ lý vội vàng chạy theo sau: "Sếp Tạ, xin chờ một chút!"

Tạ Chiêu dừng bước trước bức tượng Odysseus.

Trong sử thi Odyssey của Hy Lạp cổ đại, Odysseus đã chiến đấu mười năm trong cuộc chiến thành Troy, rồi lại lênh đênh mười năm trên biển cả.

Khi trở về quê nhà, vợ ông – Penelope – đang bị bao vây bởi vô số kẻ cầu hôn, những kẻ cho rằng Odysseus đã chết và ép nàng chọn chồng mới.

Odysseus giả dạng thành một kẻ ăn xin, lặng lẽ trở về, rồi tàn sát tất cả những kẻ đã quấy nhiễu vợ mình.

"Thật sự đặt vé bay về New York ngay bây giờ sao?" Trợ lý ghé sát tai hỏi nhỏ.

Tạ Chiêu cúi đầu, thì thầm một địa danh vào tai cô ta.

"Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay." Trợ lý gật đầu, vội vã rời đi.

Tạ Chiêu dán mắt vào bức tượng Odysseus.

Odysseus ngẩng cao đầu, đôi mắt trắng dã vô hồn cũng đang nhìn thẳng vào cô.

Tạ Chiêu rời mắt, xoay người, tiếp tục bước về phía trước.

"Sếp Tạ!"

Tiếng của Trần Bân Hạo vang lên sau lưng cô.

Cô không quay đầu, nhưng nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp đuổi theo.

"Chủ tịch Trần muốn cô quay lại bàn đàm phán."

"Không còn gì để đàm phán." Tạ Chiêu lạnh nhạt nói.

"Chúng tôi đồng ý."

Trần Bân Hạo chặn trước mặt cô.

"Tất cả các điều khoản của cô, chúng tôi đều chấp nhận, không có ý kiến."

"Xin hãy để luật sư của cô quay lại, chính thức soạn thảo hợp đồng đầu tư."

Tạ Chiêu cuối cùng cũng dừng bước, đứng yên.

Trần Bân Hạo tiến lên, hai người đối diện nhau ngay trước tượng Odysseus.

"Tôi biết mấy ngày qua tôi đã đắc tội với sếp Tạ rất nhiều. Tôi đáng bị trách phạt, đáng bị mắng."

Hắn cúi đầu, giọng khẽ khàng: "Tất cả chuyện này đều là do anh trai ngoài giá thú của tôi – Trần Khánh – giật dây gây ra, khiến tôi và cha tôi bị mờ mắt, hồ đồ vu oan cho sếp Tạ."

"Vậy nên anh trai anh thực sự là nội gián?" Tạ Chiêu hỏi.

"Hoàn toàn chính xác, tất cả các bản ghi chép giao dịch và liên lạc giữa anh ta với Isaac đều đã bị chúng tôi thu thập, bây giờ anh ta vẫn đang bị vệ sĩ giữ trong thư phòng."

"Vậy Chủ tịch Trần định xử lý anh ta thế nào? Giao cho viện kiểm sát? Kiện anh ta và Isaac vì giao dịch nội gián?"

"Chắc là không đâu, dù sao anh ta cũng là con ruột của cha tôi." Trần Bân Hạo nói.

Chủ tịch Trần sẽ không giao đứa con riêng của mình ra, chủ yếu vì Trần Khánh đang nắm thóp của họ. Họ sợ nếu ép quá, anh ta sẽ cùng đường mà phản kích lại.

"Sếp Tạ, chúng ta là bạn nhiều năm rồi. Giữa bạn bè đôi khi cũng có chút hiểu lầm, va chạm. Dạo gần đây đúng là tôi có lỗi với cô, nhưng nể tình chúng ta đã quen biết bao năm, cô tha cho tôi lần này được không?"

Tạ Chiêu im lặng.

"Sếp Tạ, giận thì giận, nhưng việc riêng là việc riêng, việc công là việc công. Cô xưa nay luôn rạch ròi chuyện này." Trần Bân Hạo cố gắng thuyết phục, "Cô giận tôi không sao, giận cha tôi cũng không sao, nhưng cô nên biết công ty của chúng tôi đang bị định giá thấp một cách nghiêm trọng. Khi những vụ bê bối và hỗn loạn này qua đi, đầu tư vào chúng tôi, cô chắc chắn có thể kiếm được lợi nhuận."

"Hòm của các người sắp đóng nắp rồi mà còn nói mấy chuyện này." Tạ Chiêu cười lạnh.

"Nhưng cô có khả năng cải tử hoàn sinh. Chỉ cần cô rót vốn, chỉ cần cô vào hội đồng quản trị, công ty của chúng tôi lập tức có thể vực dậy. Tôi sẽ dốc toàn lực phối hợp với cô, hết lòng giải quyết những vấn đề hỗn loạn của ban quản lý hiện tại." Giọng anh ta tha thiết.
"Những vấn đề cũ này đều là di chứng của lịch sử, cô hãy cho tôi một cơ hội. Đợi tôi lên làm CEO, cô làm chủ tịch hội đồng quản trị, chúng ta cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ." Trần Bân Hạo đưa tay ra: "Giao kèo nhé, sếp Tạ."

Odysseus dõi theo bọn họ.

Quân Hy Lạp vây hãm thành Troy suốt mười năm mà không thể công phá, Odysseus bèn nghĩ ra kế con ngựa gỗ.

Một khi con ngựa tiến vào thành Troy, quân Hy Lạp ẩn nấp bên trong sẽ ùa ra, biến dân thành thành vật tế. Giữa sự mong chờ khôn xiết của nhà họ Trần, dòng vốn của Tạ Chiêu sắp rót vào Nhạc Càn.

Khoản vốn này chính là con ngựa gỗ của cô, chính là khởi đầu của một cuộc thâu tóm ác ý.

Tạ Chiêu suy nghĩ một lát, rồi cũng đưa tay ra bắt tay anh ta.

Cô mỉm cười: "Giao kèo."

Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía phòng họp.

Trợ lý riêng của Trần Bân Hạo vội vã chạy đến chặn họ lại.

"Chủ tịch Trần mời hai vị đến thư phòng ngay bây giờ."

Trần Bân Hạo thở dài: "Cái ông anh trai riêng của tôi lại bày trò gì hại chúng ta nữa đây?"

Trợ lý do dự một chút, ghé sát vào tai anh ta thì thầm vài câu.

Trần Bân Hạo đẩy anh ta ra: "Cứ nói thẳng trước mặt sếp Tạ đi, sếp Tạ là bạn tốt của tôi, không phải người ngoài."

"Anh Trần Khánh nói rằng anh ấy đã tìm thấy lịch sử đăng nhập trên máy tính của anh. Dù lịch sử đó đã bị xoá, nhưng bây giờ đã được khôi phục."

"Lịch sử đăng nhập? Lịch sử đăng nhập gì?" Trần Bân Hạo nhớ lại những lời kỳ quái anh trai mình đã nói trong thư phòng, nào là anh ta đã xem hợp đồng bảo mật rồi đưa nội dung đó cho Isaac.

Tạ Chiêu đương nhiên hiểu rõ, bởi chính cô đã dùng dấu vân tay của Trần Bân Hạo để đăng nhập vào hệ thống.

"Người này có não không vậy? Muốn vu oan cũng phải có chút logic chứ." Trần Bân Hạo hít sâu, "Cha tôi nghĩ sao? Không lẽ tin vào mấy lời hoang đường này?"

Trợ lý nhìn bọn họ, thoáng do dự một chút.

"Chủ tịch Trần đã xem qua những bản ghi này, tôi cũng vậy, và những bản ghi đó thực sự tồn tại."

"Vậy bây giờ anh trai tôi có ý gì?"

"Anh Trần Khánh nói rằng anh và sếp Tạ cùng thông đồng với Isaac."

Trần Bân Hạo bật cười vì tức giận: "Cha tôi tin thật sao? Chuyện này nực cười đến mức nào mà anh ta cũng nói ra được."

Isaac đã bán khống Nhạc Càn, Tạ Chiêu mua vào nên mới chịu tổn thất nặng nề. Quan hệ đối đầu gay gắt giữa cô và hắn, ai cũng biết.

Còn về Trần Bân Hạo với Isaac thì khỏi nói, nội dung trong hợp đồng bảo mật chính là bằng chứng phạm tội của Trần Bân Hạo. Lẽ nào anh ta lại đi tiết lộ bằng chứng phạm tội của chính mình cho Isaac?

"Tôi cũng thấy rất nực cười." Trợ lý gật đầu, "Nhưng bản ghi thực sự tồn tại, không biết là chuyện gì xảy ra, nên ý của Chủ tịch Trần là muốn hai vị qua đó đối chất trực tiếp với Trần Khánh."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.