Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 77: Ngoan nào




"Mặt cô bị sao vậy?" Giọng nói của Giang Từ nhẹ nhàng, bình thản.

Anh buông tay ra.

Tạ Chiêu ngẩng lên nhìn anh.

Anh đứng ngược sáng, đôi vai rộng lớn che khuất gần hết tầm nhìn của cô.

Anh đưa tay ra, ngón tay chạm nhẹ lên vết sưng đỏ trên má cô.

Tạ Chiêu hơi nhíu mày.

Ngón tay anh lướt qua khóe môi cô, nhẹ nhàng lau đi vệt máu còn sót lại.

"Ai đã đánh cô?" Giọng Giang Từ vẫn dịu dàng, nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng.

Vì ngược sáng, biểu cảm trên gương mặt anh trở nên mơ hồ, khó đoán.

"Tao đánh đấy, thì sao?"

Một tên đeo mặt nạ bạc dựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực, ôm lấy khẩu súng. 

"Người phụ nữ của mày định bỏ trốn. Tao tóm được, vả cho mấy cái. Có vấn đề gì không?" Hắn khẽ cười khinh miệt. "Mày là cái thá gì mà dám ra lệnh ở đây?"

"Tao đã giết cả ngàn đứa đàn bà, ít nhất cũng phải mấy trăm. Chỉ vả cô ta có hai cái đã là nể mặt mày lắm rồi."

"Người của anh nói chuyện, tôi không thích nghe."

Giang Từ quay đầu nhìn về phía người đàn ông đeo mặt nạ đồng, giọng điệu bình thản như gió thoảng.

Tên mặt nạ đồng bực bội nhả ra một làn khói thuốc. Hắn đã nghĩ cậu ấm nhà giàu này được nuông chiều từ bé, chưa từng chứng kiến cảnh máu chảy đầu rơi, chắc chắn sẽ dễ uy hiếp. Nhưng không ngờ... Giang Từ lại ngang tàng đến vậy.

Tên mặt nạ đồng phất tay.

Tất cả nòng súng lập tức chĩa vào tên mặt nạ bạc.

"Đoàng! Đoàng! Đoàng!"

Hắn quỵ xuống—hai chân đã bị bắn nát.

"Xin lỗi khách quý đi."

Tên mặt nạ bạc cười khùng khục, máu trào ra từ khóe miệng.

"Xin lỗi cái đéo gì! Đáng lẽ lúc trong rừng, tao phải giết luôn con đàn bà này, chơi chán rồi lột da ra chia nhau—"

"Rắc!"

Hắn nghẹn lời.

Giang Từ bóp chặt cổ họng hắn.

Mặt hắn tím tái.

Anh ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với hắn.

Giọng nói trầm thấp, dịu dàng như lời ru: "Xem ra hệ thống ngôn ngữ của anh có vấn đề rồi. Có vẻ như khu Wernicke trong não đã bị tổn thương."

"Tôi giúp anh chữa trị nhé?"

Anh dịu dàng tháo chiếc mặt nạ bạc của hắn.

"Cút! Đừng động vào tao!"

Giang Từ bình tĩnh cúi mắt, nhặt lên một mảnh kính vỡ dưới đất.

Mặt nghiêng của anh trong ánh sáng tựa như tượng thần.

Biểu cảm trên gương mặt anh lại dịu dàng đến lạ.

Trong Phúc Âm Matthew, Chúa Jesus đã chạm tay vào người mắc bệnh phong—và bệnh của anh ta đã được thanh tẩy.

Bàn tay Giang Từ vừa mạnh mẽ, vừa dịu dàng, siết chặt cổ họng tên mặt nạ bạc, ép hắn há miệng.

Rồi anh nhẹ nhàng đổ tất cả những mảnh kính sắc nhọn vào miệng hắn.

Tên mặt nạ bạc quằn quại điên cuồng, máu chảy thành dòng qua kẽ tay trắng nõn của Giang Từ.

"Đừng sợ."

Giang Từ khẽ thì thầm, ánh mắt anh tràn ngập thương hại.

"Ăn hết vào, bệnh của anh sẽ khỏi."

"Từ giờ, anh sẽ biết nói năng lễ độ hơn."

Tên mặt nạ đồng nhả ra một hơi khói dài.

Hắn thầm cảm thấy may mắn vì đã ra tay sớm— cậu ấm này hoàn toàn không phải người hiền lành.

Nếu đắc tội với anh ta, ông chủ chắc chắn sẽ không bảo vệ hắn.

Tạ Chiêu đứng cách đó không xa, chỉ có thể thấy bóng nghiêng của anh.

Trong tay Giang Từ, mảnh kính phản chiếu ánh sáng lấp lánh như pha lê.

Cô biết, anh không làm vậy chỉ vì cô.

Điều thực sự khiến anh phẫn nộ—

—chính là việc tên mặt nạ bạc khoe khoang về số người vô tội hắn đã giết.

Giang Từ làm việc trong cơ quan tư pháp.

Nhưng đạo đức của anh không hề phù hợp với cái gọi là "tư pháp công bằng" của thời hiện đại.

Anh vẫn giữ quan niệm thiện ác nguyên thủy nhất—

"Mắt trả mắt, răng trả răng."

Anh cúi xuống, nhìn kẻ đang quỳ trên mặt đất.

Bàn tay dính máu của anh nhẹ nhàng vỗ lên gương mặt hắn.

"Ngoan nào."

"Nuốt vào."

Chỉ đến khi kẻ kia không còn phát ra âm thanh nào nữa, Giang Từ mới đứng dậy.

Anh chậm rãi đi về phía chiếc bàn dài, ngồi xuống, cầm lấy chiếc khăn ăn trắng muốt trên bàn.

Bình thản, thong dong lau sạch đôi tay của mình.

"Tôi mong rằng từ giờ, mọi người đều cư xử có văn hóa một chút."

Anh dựa người vào ghế, hai chân vắt chéo.

Tên mặt nạ đồng ghiến răng, ngọn lửa giận bùng cháy trong đáy mắt hắn.

Hắn rất muốn bắn nát đầu Giang Từ ngay tại chỗ.

Nhưng hắn không thể.

"Xong việc chúng tôi sẽ đi ngay. Không làm phiền khách quý nghỉ ngơi."

Giọng hắn cười mà như không.

Dưới lòng đất, tiếng nổ vẫn tiếp tục vang lên.

Tạ Chiêu nhìn qua khung cửa sổ vỡ nát.

Giữa rừng cây xanh thẳm, bóng người xuất hiện dày đặc.

"Có người đến!"

Các con tin cũng đã nhìn thấy.

Họ vỡ òa trong vui sướng.

Chắc chắn là đội cứu hộ.

Tạ Chiêu nghĩ.

Lúc nãy cô đã chạy ra ngoài và gọi cứu viện thành công.

"Là cảnh sát sao? Chắc chắn là cảnh sát!"

Bill kích động đến mức suýt phát khóc.

"Không ngờ lần này họ lại hành động nhanh đến vậy!"

"Sao lại nhiều người đến thế?"

Susan liên tục làm dấu thánh, thì thầm cầu nguyện.

"Là quân đội sao? Tạ ơn Chúa! Ngài đã gửi quân đội đến cứu chúng ta!"

"Tạ ơn Chúa?"

Tạ Chiêu nhìn Susan chằm chằm.

"Làm ơn đi, là tôi liều mạng chạy ra ngoài gọi điện thoại vệ tinh đấy!"

Susan bình thản làm dấu thánh.

"Tạ ơn Chúa... vì đã để sếp Tạ gọi điện."

Tạ Chiêu: "..."

Jane nhích lại gần cô, vẻ mặt đau khổ: "Sếp Tạ, tôi vừa trải qua một cú sốc tinh thần khủng khiếp. Tôi nghĩ mình cần kiểm tra sức khỏe tâm lý sau khi trở về."

"Bảo hiểm nhân viên mà cô mua cho tôi có chi trả không?"

"Đúng đấy!" Bill gật gù phụ họa.

"Chi phí công tác lần này nên có thêm khoản bồi thường tổn thất tinh thần."

Tạ Chiêu thật sự không có tâm trạng đấu võ mồm với họ.

Cô nhìn về phía người đàn ông đeo mặt nạ đồng.

Hắn vừa nhận một cuộc điện thoại, dáng vẻ thư giãn như thể đã không còn ý định giữ họ lại làm con tin nữa.

Hắn phất tay—tất cả súng đều được hạ xuống.

"Chẳng lẽ hắn không sợ bị quân đội bao vây sao?"

Tạ Chiêu cảm thấy có gì đó không ổn.

Dưới lòng đất, tiếng nổ đã dừng lại.

Không biết ông Thẩm và John có bị bắt ra ngoài hay không.

"Chúng tôi sẽ rời đi trước."

Tên mặt nạ đồng quay sang Giang Từ.

"Thưa ngài, ông chủ dặn tôi bảo vệ anh. Mời anh đi cùng chúng tôi."

"Không cần, tôi rất an toàn." Giang Từ thản nhiên nói.

Tên mặt nạ đồng nhún vai.

"Được thôi. Nếu anh không cần chúng tôi đảm bảo an toàn cho mình, vậy thì... chúc anh may mắn."

Giọng điệu của hắn đầy ẩn ý, thậm chí còn có chút vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

Tạ Chiêu lạnh cả sống lưng.

Có gì đó rất sai.

Nhóm người đeo mặt nạ rút lui cực nhanh—chưa đầy vài phút đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.

Các con tin lập tức cởi trói cho nhau.

Họ vớ lấy khăn trải bàn, khăn ăn, chạy ra cửa vẫy loạn xạ.

"Chúng tôi ở đây! Cứu chúng tôi với!"

Ai cũng phấn khích cực độ, vì cuối cùng họ sắp được giải cứu.

"Không biết ông Thẩm có bị đưa đi không."

Tạ Chiêu cau mày.

"Chúng ta xuống kiểm tra thử."

Giang Từ không quá lo lắng về sự an nguy của ông Thẩm.

Nếu mẹ anh đã can thiệp, chắc chắn bà sẽ đảm bảo một cuộc đàm phán hòa bình.

Anh bước đến bên cửa sổ.

"Cô có cảm thấy lúc nãy hắn nói chuyện rất kỳ lạ không?"

"Đúng, rất kỳ lạ."

Tạ Chiêu gật đầu.

"Hơn nữa, nếu không có máy bay vì bị phong tỏa không phận, thì làm sao lực lượng cứu hộ có thể đến nhanh như vậy?"

Hai người họ cùng nhau nhìn ra ngoài.

Những bóng người bước ra từ rừng rậm...

Những người đó mặc quần áo rách rưới, ăn mặc lộn xộn, trên tay cầm theo nông cụ như vũ khí.

Lưỡi hái, búa, rìu.

Đây hoàn toàn không phải cảnh sát.

Cũng không phải quân đội đến cứu họ.

Đây là đám dân nghèo sống quanh rừng rậm.

Họ chờ đợi từ lâu, chờ đến khi hệ thống an ninh của nhà giàu bị phá hủy—để có thể lao vào cướp bóc.

Lúc này, cả biệt thự đã mất hoàn toàn hệ thống bảo vệ.

Ngay cả cửa sổ cũng bị đập nát.

Tạ Chiêu biến sắc.

"Đừng vẫy nữa! Mau tìm thứ gì đó chặn cửa lại!"

Cô quay đầu hét lên.

Các con tin rốt cuộc cũng nhận ra mối nguy hiểm.

Họ tá hỏa, tay chân luống cuống khiêng tủ, bàn ghế, cố gắng chặn cửa lại.

Đám bạo loạn đã tràn vào sân!

Họ nhặt đá, ném thẳng vào trong.

"Cút ra đây!"

Tiếng gào thét vang vọng.

"Chà, ông Thẩm đắc tội với không ít người nhỉ?" Tạ Chiêu đau đầu.

"Lần này thì toang rồi." Bill run rẩy.

"Bọn họ ghét giới nhà giàu nhất."

"Có lẽ họ muốn 'xóa bỏ khoảng cách giàu nghèo' theo cách vật lý. Liệu chúng ta có bị ăn thịt không?" Ông ta hoảng hốt nhìn Tạ Chiêu cầu cứu.

"Đừng nhìn tôi! Tôi cũng không biết phải làm gì!" Tạ Chiêu cáu kỉnh.

Cô ghét nhất là sự mất kiểm soát.

Mà tình huống trước mắt... chính là hỗn loạn tột cùng.

Nếu như bọn cướp còn có quy tắc, có giới hạn, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, thì vẫn còn cơ hội thương lượng.

Nhưng bạo dân thì không.

Họ không sợ chết, không quan tâm ai sống ai chết.

Họ không thể bị thuyết phục.

"Tôi không phải người giàu! Họ có thể tha cho tôi không?"

Bill tuyệt vọng.

"Gia đình tôi nghèo từ đời này sang đời khác, đến tôi mới khá hơn chút xíu!"

"Tổ tiên ông không phải chủ đồn điền miền Nam sao? Còn nuôi rất nhiều nô lệ da đen nữa." Tạ Chiêu nheo mắt.

"Cô không thể bắt tôi gánh tội thay tổ tiên mình được!"

Ầm!

Đá bay loạn xạ qua khung cửa sổ vỡ.

Tiếng gào thét càng lúc càng gần.

"Mấy người còn đứng đấy làm gì?"

"Định chờ chết à?!"

Giọng John vọng ra từ hành lang.

"Còn không chạy mau?!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.