Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 85: Cô có quyền được kêu đau




Ánh trăng tuyết trắng len qua kẽ lá, những vệt sáng li ti như những mảnh giấy được cắt tỉa tỉ mỉ, chao đảo trên mặt đất ẩm ướt.

Giữa cơn mê man, Giang Từ từ từ mở mắt.

Vừa mở mắt, anh liền nhìn thấy một con báo mạnh mẽ và kiêu hãnh đang chằm chằm nhìn họ.

Gió lạnh lùa qua, khiến anh lập tức tỉnh táo.

Báo—một loài săn mồi đỉnh cao. Lực cắn của chúng khoảng 300 pound, có thể dễ dàng nghiền nát xương và cơ của con mồi. Chúng sở hữu sức bật bùng nổ, có thể tăng tốc từ trạng thái tĩnh sang tốc độ cao trong nháy mắt, và cú nhảy ngang của chúng có thể đạt đến sáu mét—chỉ cần vài giây là đủ để nó lao đến, tung ra cú cắn chí mạng với họ.

Tạ Chiêu đứng chắn trước mặt anh, giơ cao ngọn đuốc. Trong ánh lửa nhảy nhót, con báo chỉ yên lặng quan sát họ, chưa có hành động gì khác.

Giang Từ cố gắng ngồi dậy, nhưng chỉ có thể cử động ngón tay.

Con báo chậm rãi di chuyển, không tiến lên cũng chẳng lùi lại, chỉ vòng quanh họ, móng vuốt lướt qua những cành cây khô trên mặt đất, phát ra những tiếng sột soạt nhẹ nhàng.

Ánh mắt sắc lạnh của nó lướt qua Tạ Chiêu, dừng lại trên người Giang Từ—một kẻ bệnh nặng, yếu ớt, có phải là con mồi thích hợp hơn không?

Giang Từ cố gắng giữ bình tĩnh.

Báo thường tránh xung đột trực tiếp với con người, trừ khi chúng cảm thấy bị đe dọa, bị khiêu khích, hoặc đang trong trạng thái đói khát cùng cực, buộc phải săn mồi để sinh tồn.

Anh thầm nghĩ, trong rừng mưa nhiệt đới này, thức ăn rất phong phú, thường thì chúng không cần phải săn con người.

Nhưng đó chỉ là lý thuyết—còn thực tế, mọi chuyện đều có thể xảy ra.

Tạ Chiêu lập tức đứng chắn trước mặt anh, ngăn chặn ánh mắt dò xét của con báo.

Cô siết chặt ngọn đuốc, ngọn lửa bập bùng, những cành cây trong lửa phát ra tiếng nổ lép bép, xua tan bóng tối bao phủ lấy họ.

Tạ Chiêu đứng giữa Giang Từ và con báo, giơ cao ngọn đuốc như một lá chắn duy nhất. Cô biết vào lúc này, ánh lửa là thứ duy nhất bảo vệ họ.

Con báo hạ thấp thân mình, ánh mắt sắc bén và cảnh giác. Nó quan sát cô và ngọn đuốc, dường như đang đánh giá mức độ nguy hiểm của cô.

Tạ Chiêu cố hết sức kiểm soát nỗi sợ, không để tay mình run rẩy. Cô ưỡn thẳng lưng, làm cho vóc dáng của mình trông to lớn hơn, cố gắng khiến nó chùn bước.

Cô không hét lên—vì sợ rằng tiếng hét sẽ bị coi là một hành động khiêu khích và kích động con báo. Cô chỉ im lặng giương đuốc, đối mặt với nó mà không nói một lời.

Tuyệt đối không thể để lộ dù chỉ một chút sợ hãi. Chỉ cần nó ngửi thấy mùi của nỗi sợ, nó có thể sẽ tấn công ngay lập tức.

Cô phải tỏ ra mạnh hơn nó, cứng rắn hơn nó—chỉ khi đó, nó mới không dám manh động.

Đuôi báo khẽ vung vẩy, cô không thể đoán được đó là do do dự hay đang chuẩn bị tấn công.

Ánh sáng từ ngọn lửa tạo thành một vòng tròn mỏng manh bao quanh họ, như một hòn đảo an toàn duy nhất trong màn đêm vô tận.

Vài phút trôi qua dài như cả thế kỷ.

Con báo nhìn cô chằm chằm trong bóng tối, quan sát cô thật kỹ.

Tạ Chiêu giơ cao ngọn đuốc trong một tay, tay còn lại nắm chặt con dao quân dụng, lưỡi dao phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo.

Cô muốn con báo hiểu rằng—cô không phải là một con mồi dễ bị xé xác. Dù cơ hội chiến thắng có thấp đến đâu, cô cũng sẽ liều mạng chiến đấu đến cùng, g.iết ch.ết nó bằng bất cứ giá nào.

Cuối cùng, con báo nghiêng đầu, thu lại ánh mắt.

Có lẽ nó thấy cuộc đối đầu này không đáng giá.

Nó lùi lại từng bước một. Tạ Chiêu cũng chậm rãi lùi về sau, để lại đủ không gian cho nó rời đi.

Con báo xoay người một cách thanh thoát, chỉ trong nháy mắt đã biến mất trong màn đêm, chỉ còn lại tiếng cành cây khô xào xạc dưới chân nó.

Ngọn lửa vẫn cháy tí tách, những tàn lửa bắn tung.

Giang Từ nằm trên thảm lá khô, Tạ Chiêu lùi về phía sau vài bước, thân thể chợt loạng choạng, rồi quỳ sụp xuống bên cạnh anh, con dao quân dụng cắm sâu vào lớp bùn.

Gương mặt cô lấm tấm mồ hôi lạnh.

Giang Từ gắng gượng ngồi dậy đỡ lấy cô.

Cô ở phía ngược sáng, toàn thân được bao phủ bởi ánh trăng nhàn nhạt, tà váy sớm đã bị xé rách, dính đầy bùn đất và lá cây.

Ánh mắt Giang Từ dừng lại ở cổ chân cô—sưng đỏ.

"Chân cô bị thương nặng thế này, đau không?" Anh nhíu chặt mày.

Chân cô trước đó đã bị trật, hôm nay còn phải cõng anh suốt quãng đường dài, chắc chắn vết thương đã trở nên nghiêm trọng hơn.

"Để tôi xem nào." Giang Từ đưa tay ra.

Ánh lửa yếu ớt hắt lên gương mặt cô. Khuôn mặt trắng nõn giờ đây cũng phủ đầy bụi bẩn.

Cô cụp mắt, liếc nhìn cổ chân sưng đỏ của mình, rồi lùi lại nửa bước, môi khẽ nhếch lên vẻ chẳng hề bận tâm.

Tạ Chiêu ngồi xuống, liếc anh một cái, giọng thản nhiên: "Có gì to tát đâu, lại làm quá rồi."

Cô không phải đang tỏ ra kiên cường—mà thật sự, đối với cô, một vết thương như thế này chẳng là gì cả.

"Cô chưa từng kêu đau." Giang Từ nhíu mày. Cô đã cõng anh đi suốt quãng đường dài như thế, nhưng chưa một lần than thở.

"Chắc anh chưa từng bị đánh nhỉ?" Tạ Chiêu bật cười.

Giang Từ nghĩ một lát rồi lắc đầu. Trận đòn duy nhất anh từng nhận được là trong lớp huấn luyện võ thuật cá nhân—mà đó còn là do anh trả tiền để được đánh.

"Lớn cỡ này này." Tạ Chiêu giơ tay ra áng chừng. "Hồi nhỏ, tôi bị quật bằng chổi, bị nắm tóc đánh, đánh đến mức cái gậy to thế này gãy đôi, rồi lại đổi cái khác."

"Sau đó, còn dùng roi mây nhúng nước để đánh, nói là để trừ tà." Giọng cô nhẹ bẫng, như thể đang kể chuyện của người khác.

"Nếu anh kêu đau, họ sẽ càng đắc ý, sẽ đánh càng hăng. Nhưng nếu anh im lặng, họ đánh một lúc sẽ thấy chán—vì đánh người cũng mất sức mà."

Cô nằm xuống bên cạnh anh, cũng tựa lên thảm lá khô.

"Kêu đau đồng nghĩa với yếu đuối. Đừng bao giờ để kẻ thù biết anh đang yếu đến mức nào."

Tạ Chiêu khẽ nhếch môi, tỏ ra hài lòng với triết lý sống của mình.

Nhìn nụ cười hờ hững của cô, trái tim Giang Từ bỗng nhói lên.

"Tại sao không báo cảnh sát? Đây là hành vi ngược đãi trẻ em, là tội ác mà."

"Anh nói chuyện ngây thơ đến buồn cười." Tạ Chiêu cười khẩy.

"Thế giới này rất rộng lớn, có vô số chuyện kỳ lạ vượt ngoài nhận thức của anh. Khi tôi còn nhỏ, việc họ đánh tôi là điều hiển nhiên. Họ cho rằng mạng của con cái là do họ ban cho, nên họ có toàn quyền định đoạt. Đánh chết rồi chôn cũng chẳng là gì cả. Tôi sinh ra đã là nô lệ của họ, nếu không dâng hiến tất cả cho em trai và cha mẹ, thì tôi không phải là một nô lệ tốt. Mà đã là nô lệ, thì chủ nhân đánh thế nào chẳng được."

"Vậy làm sao mà cô có thể sống sót đến bây giờ?" Giang Từ kinh ngạc.

"Sống?" Tạ Chiêu khẽ cười. "Là tồn tại."

"Ở cái vùng quê nghèo nàn hoang dã ấy, những bé gái như tôi nhiều vô kể. Chỉ là... người duy nhất có thể vượt biển trời, trở thành sếp Tạ, chỉ có mình tôi."

Cô là kẻ sống sót cuối cùng. Những đứa trẻ kia không phải đều chết về thể xác, mà còn có cái chết của tinh thần.

"Anh không cần thương hại tôi. Tôi bị đánh cũng chỉ đến năm chín tuổi là kết thúc rồi." Tạ Chiêu thản nhiên nói.

Qua tán cây, bầu trời rải rác những vì tinh tú.

"Ở quê tôi, chín tuổi đã có thể làm nhiều việc rồi. Đã có thể vào bếp."

"Vậy nên khi cô làm được nhiều việc hơn, họ không đánh cô nữa?" Anh hỏi.

"Dĩ nhiên là không." Tạ Chiêu nói: "Đánh đập, đối với kiểu cha mẹ như họ, không đơn thuần chỉ để sai khiến lao động, mà còn là một biểu tượng của quyền lực."

"Ai lại có thể đánh người vô duyên vô cớ? Chỉ có những kẻ không có khả năng phản kháng. Mà kẻ đó chính là con cái ruột của mình."

"Hành hạ trẻ con giúp những kẻ hèn mọn đó cảm nhận được sự tuyệt vời của quyền lực." Cô nói với giọng điệu dửng dưng.

"Mẹ cô không xót khi thấy cô bị đánh sao?" Giang Từ thở dài.

"Phần lớn thời gian bà ấy làm ngơ." Tạ Chiêu đáp, "Hồi nhỏ, tôi chắc chắn cũng từng kêu cứu, nhưng bà ấy chưa bao giờ nghe thấy."

"Dù sao thì, từ khi vào bếp, tôi đã có thể cầm được dao. Một đêm nọ, tôi cầm dao đứng bên giường cha tôi. Ông ta mở mắt ra thì hoảng sợ tột độ."

Tạ Chiêu cười: "Tôi cho ông ta hai lựa chọn: Một là, nếu có gan thì giết tôi ngay lúc đó. Hai là, nếu còn đánh tôi một lần nữa, tôi sẽ giết ông ta khi ông ta đang ngủ."

"Tôi nói với ông ta, ba à, rồi ba cũng sẽ có lúc ngủ say chứ?"

Dưới ánh trăng, nụ cười của cô có chút tà mị, chiếc vòng rắn trên cổ tay phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

"Ông ta là một kẻ hèn nhát. Ông ta điên cuồng chửi rủa tôi, nhưng không dám động đến tôi." Cô nhớ lại khuôn mặt méo mó vì sợ hãi của ông ta, cười nhạt. "Vốn dĩ ông ta đánh tôi để trút giận vì tôi là kẻ yếu. Nhưng khi tôi có khả năng giết ông ta, tôi không còn là kẻ yếu nữa. Tự nhiên ông ta không dám tùy tiện ra tay với tôi nữa."

Khu rừng tĩnh lặng, chỉ có tiếng côn trùng thi thoảng vang lên.

Bóng cây lay động dưới ánh sao, anh nghiêng đầu nhìn cô. Xung quanh họ, vô số đóa hoa quỳnh trắng đang nở rộ, hương thơm dìu dịu lan tỏa trong không khí.

Cô nằm trên lớp lá khô, giữa những bông hoa quỳnh, khuôn mặt lạnh nhạt in bóng dưới ánh trăng.

"Sao anh không nói gì? Tôi dọa anh sợ rồi à?" Tạ Chiêu nhìn anh.

Anh cứ thế nhìn cô chằm chằm, ánh mắt khiến cô có chút không thoải mái.

"Cô rất dũng cảm." Giang Từ khẽ lắc đầu, nói nhẹ như gió thoảng.

Cô là đóa sen giữa bùn lầy, anh nghĩ.

Nho giáo phương Đông tôn sùng phụ tử, quân thần. Trong vô số thần thoại, chỉ có Na Tra dám cắt đứt huyết thống với cha mình, đoạn tuyệt đạo hiếu.

Nhưng cô còn quyết đoán hơn, còn can đảm hơn. Cô không nhắm dao vào chính mình, mà nhắm vào kẻ dùng huyết thống để áp bức cô.

"Nhưng cô có thể kêu đau. Cô có quyền được kêu đau. Kêu đau không phải là yếu đuối." Anh nhìn cô, ánh mắt mông lung như màn sương mỏng phủ lấy cô.

"Ngôn ngữ là thứ giúp loài người hợp tác với nhau, giúp tăng cơ hội sinh tồn và nâng cao chất lượng sống. Sự phát triển của ngôn ngữ là chìa khóa của tiến bộ văn minh."

"Khi cô kêu cứu, sẽ có đồng loại đến giúp cô." Anh vươn tay, nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi trên mặt cô.

"Tạ Chiêu, không phải ai cũng là kẻ địch của cô. Có những người sẵn sàng giúp cô."

Anh gắng gượng ngồi dậy, cố xem xét vết thương trên chân cô.

"Vậy còn anh?" Tạ Chiêu nhìn anh.

Khoảng cách giữa họ rất gần, sống mũi cao thẳng của anh chỉ cách mặt cô vài milimet.

Chỉ cần cô nghiêng mặt, mũi hai người sẽ chạm vào nhau.

Nhưng không ai lùi bước.

Có lẽ, ngày mai họ sẽ rời khỏi khu rừng hoang sơ này, quay về xã hội văn minh.

Rồi giữa họ, nền văn minh ấy sẽ như dải ngân hà xa xôi, ngăn cách bọn họ bằng đạo đức, pháp luật và những lập trường khác biệt.

Ánh lửa lập lòe, vạn vật chìm vào tĩnh lặng.

Cô tưởng rằng sẽ không nhận được câu trả lời.

"Tôi không muốn làm kẻ thù của cô."

Giang Từ nhìn cô, trong khoảnh khắc ấy, vạn vật im lặng.

Cô không còn nghe thấy tiếng côn trùng hay chim chóc, chỉ có hoa quỳnh nở rộ khắp núi đồi, hương thơm lạnh lẽo bao trùm.

Anh lặp lại, giọng trầm thấp: "Tôi không muốn."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.