Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 91: Hay là cô cho rằng tôi quá lịch thiệp, chắc chắn sẽ không làm gì cô?




Lưng của Giang Từ cứng đờ, hoảng loạn bấm liên tục vào chiếc điều khiển trên tay.

Ánh sáng trắng loá từ màn hình TV chớp tắt liên hồi, chiếu sáng khuôn mặt anh. Nữ chính bên trong đang phát ra những tiếng rên rỉ ngắt quãng.

Anh nghe thấy phía sau lưng, Tạ Chiêu khẽ bật cười, tiếng cười ẩn nhẫn đầy ý vị.

Mãi mới đổi được kênh, Giang Từ cuối cùng cũng điều chỉnh sang chương trình Thế Giới Động Vật.

Anh thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống.

"Anh ngồi xa tôi như thế làm gì?" Tạ Chiêu cười hỏi.

Giang Từ ngồi ở cuối giường, còn Tạ Chiêu ở đầu giường. Nhìn anh như thể chỉ muốn ngồi ra tận phòng khách.

Cô nhìn anh, dưới ánh đèn màu tím hồng mờ ảo, từng đường nét trên khuôn mặt anh trở nên sắc bén, giống như một bức tranh cắt giấy được tỉ mỉ cắt gọt.

Giang Từ vậy mà lại có thể cài kín tất cả các cúc áo, cài đến tận xương quai xanh, không để lộ dù chỉ một chút da thịt. Nhưng chính điều đó lại càng làm nổi bật lên chiếc cổ thon dài cùng hầu kết gợi cảm của anh.

Dưới lớp áo mỏng manh, đường nét cơ bụng lờ mờ ẩn hiện, vô tình khơi gợi lên những tưởng tượng vô hạn.

Anh lướt mắt nhìn cô một cái, lạnh lùng như một tia nước khoáng tinh khiết không chút tạp chất.

Chỉ một cái nhìn, anh đã thấy Tạ Chiêu như một con rắn tinh chậm rãi ngả người xuống đầu giường, một tay chống vào thái dương. Mái tóc đen dài của cô mềm mại uốn lượn trên gối.

Bộ đồ cô đang mặc—một chiếc váy y tá trắng bằng chất liệu mỏng tang—bị nước làm ướt một nửa, gần như trong suốt, để lộ những đường cong rõ ràng.

Chiếc váy lại còn quá ngắn, ngắn đến tận gốc đùi.

Thật tệ. Còn tệ hơn cả không mặc.

Tạ Chiêu nghiêng đầu nhìn anh, hàng mi dài khẽ chớp, tạo nên một chiếc bóng nhỏ dưới mí mắt. Giống như một chiếc quạt nhỏ khẽ quét qua lòng anh.

"Anh ngồi đó không thấy khó chịu sao? Lại đây gần tôi chút đi, bên này có gối này." Cô vỗ nhẹ vào chiếc gối mềm mại dưới thân mình.

Giang Từ chỉ liếc qua trong chớp mắt rồi ngay lập tức rời mắt đi.

"Không cần, tôi bị cận, ngồi đây mới nhìn rõ TV." Anh kiên định nói.

Tạ Chiêu bật cười, vẫn không rời mắt khỏi anh. Ánh mắt chậm rãi trượt dọc theo sống lưng anh.

Ánh mắt của cô dường như có nhiệt độ. Giang Từ thẳng lưng như sợ bị bỏng, lại càng kéo xa khoảng cách với cô.

Nhưng chỉ một lát sau, cô lại áp sát anh.

Tạ Chiêu ngồi ngay sau lưng Giang Từ, nhìn anh từ khoảng cách gần. Làn da của anh trắng đến gần như trong suốt, mang một vẻ mong manh tựa thuỷ tinh.

"Anh thích xem cái này à?" Cô hơi thổi hơi nóng vào gáy anh. Anh lập tức nổi da gà.

"Ừ, chuột túi là loài động vật rất đáng yêu. Hành vi của chúng rất thú vị." Giang Từ không thèm nhìn cô một cái, mắt dán chặt vào màn hình, giọng điệu vô cùng bình tĩnh. Nhưng vành tai lại đỏ bừng.

"Thật sao?" Khoé môi Tạ Chiêu khẽ nhếch lên, gần như chạm vào tai anh.

"Ngồi yên, xem TV." Giang Từ trốn cô như tránh rắn độc.

Mắt anh dán chặt vào màn hình, tỏ vẻ cực kỳ chăm chú.

Trên TV, hai con chuột túi đang nhảy nhót trên bãi cỏ, đuổi bắt nhau như hai người bạn thân thiết đang nô đùa.

Một chương trình gia đình vô cùng ấm áp, phù hợp với mọi lứa tuổi.

"Nhìn kìa, chúng còn ôm nhau nữa." Giang Từ cố gắng chuyển sự chú ý của cô sang chương trình trẻ em này.

"Chúng là bạn tốt."

Giống như anh và Tạ Chiêu hiện tại. Bạn bè bình thường. Bạn bè bình thường nên giữ khoảng cách.

Trên màn hình, một con chuột túi lớn bất ngờ nhảy lên lưng một con chuột túi nhỏ, ôm chặt lấy eo nó rồi cưỡi lên người nó.

Sau đó, bắt đầu—

Giang Từ trợn tròn mắt đến đơ người.

"Hoá ra anh thích xem loại này." Tạ Chiêu cười khẽ. "Không thích xem của loài người, lại thích xem động vật sao?"

Giang Từ điên cuồng đổi kênh.

"Tại sao anh lại sợ chuyện đó đến vậy?" Cô cười hỏi.

"Tôi không sợ." Giang Từ lạnh lùng liếc cô một cái, giọng điệu điềm tĩnh như mặt hồ không gợn sóng. Nhưng đôi tai đã đỏ rực như con tôm luộc.

"Vậy nghĩa là anh có hứng thú?" Cô thở ra một hơi thơm mát, giọng nói trầm thấp có chút lười biếng.

"Không có." Giang Từ đáp lạnh tanh. "Bởi vì tôi là con người, không phải động vật. Nếu không có tình cảm mà phát sinh quan hệ, vậy thì có gì khác với loài vật?"

"Vậy nếu có tình cảm thì được?"

Hương thơm từ cô bao trùm lấy anh. Ngón tay cô nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo anh, khẽ xoay một chút giữa các đầu ngón tay.

"Nhắc nhở một câu, thưa cô." Giang Từ nghiêm túc nhìn cô. "Hiện tại cô nói chuyện rất giống đang quấy rối tì.nh d.ục."

"Chỉ đùa thôi mà. Tôi có ăn thịt anh đâu." Tạ Chiêu bật cười, lùi ra sau.

Không thể tiến công quá nhanh, kẻo con mồi vì hoảng sợ mà bỏ chạy.

Giang Từ đứng dậy đi tìm hộp y tế để bôi thuốc vào vết thương bị kính cắt lúc trước.

"Tôi giúp anh." Tạ Chiêu chu đáo tiến lại gần.

"Không cần." Anh từ chối dứt khoát.

"Đừng tự luyến như thế? Tôi chỉ quan tâm bạn bè thôi. Anh tự bôi sao tiện?" Giọng cô mềm mại, khiến anh nổi cả da gà.

"Không cần, cảm ơn." Giang Từ ngồi cách xa cô, cởi áo, bắt đầu bôi thuốc.

Vết thương ở bả vai, anh khó khăn với tới.

Tạ Chiêu bước đến, đẩy nhẹ anh một cái. Giang Từ đang bệnh nên không có sức lực, bị cô đẩy liền ngã xuống.

Anh rơi lên giường, vùi vào lớp chăn mềm mại.

Đôi mắt trong veo của anh nhìn cô đầy bất lực, như một con thú ăn cỏ bị săn bắt.

Tạ Chiêu giật lấy tuýp thuốc từ tay anh, cúi người xuống.

"Đừng cử động." Cô nhẹ nhàng nâng cằm anh lên.

Ngón tay cô dính một chút thuốc mỡ sền sệt, nhẹ nhàng thoa lên vai anh, đầu ngón tay khẽ xoa trên làn da anh.

Giang Từ bị ép phải ngẩng đầu lên, từ cằm đến yết hầu, rồi đến xương quai xanh tạo thành một đường cong duyên dáng.

Dưới đầu ngón tay cô, làn da anh nóng rực, hơi nóng ấy truyền từ đầu ngón tay lan ra toàn thân cô, mang theo một cảm giác tê dại như dòng điện nhẹ lướt qua.

Tạ Chiêu nhìn yết hầu anh chuyển động lên xuống, đột nhiên rất muốn chạm vào, thậm chí còn tưởng tượng nếu hôn lên, nếu hôn dọc theo đường cong ấy từ cằm đến xương quai xanh thì sẽ có cảm giác thế nào.

Môi cô hơi khô, cổ họng vô thức nuốt xuống.

Tạ Chiêu cúi xuống gần hơn, mái tóc dài xõa xuống xương quai xanh của anh, lướt qua lướt lại.

"Để tôi tự làm." Yết hầu Giang Từ khẽ rung, vì bệnh mà giọng nói có chút khàn trầm, nghe vào tai lại khiến người ta nóng ran.

Giang Từ vươn tay giành lại lọ thuốc từ tay cô, nhưng cô không chịu buông, đầu ngón tay anh lướt nhẹ qua đốt ngón tay cô, kí.ch thíc.h một cảm giác tê dại mơ hồ.

Cả hai lặng lẽ giằng co, Tạ Chiêu để tránh anh nên tay trượt đi, lọ thuốc vô tình rơi xuống giữa hai chân anh.

Cô cúi đầu tìm kiếm trên lớp vải mỏng manh của quần anh, hơi thở phả lên chân anh như một con rắn nhỏ bò chậm rãi dọc theo chân, rồi leo thẳng vào tim anh.

Giang Từ khẽ run, cổ dần ửng hồng: "Đừng có mà nghịch, tay cô đang đặt ở đâu vậy?"

Anh lập tức nắm chặt lấy bàn tay đang làm loạn của cô.

Anh nhìn cô chằm chằm.

"Tạ Chiêu." Giọng anh trầm thấp, giữa đêm khuya yên tĩnh lại đặc biệt êm tai. "Cô nghĩ tôi bệnh rồi thì dễ bắt nạt sao?"
"Hay là cô cho rằng tôi quá lịch thiệp, chắc chắn sẽ không làm gì cô?"

Giang Từ lật người, đè cô xuống dưới, vị trí của hai người lập tức đảo lộn.

Hàng mi anh rũ xuống, đôi mắt đào hoa mang theo sắc sáng nhạt, ánh lên một tia quyến rũ mê hoặc như thể đang dụ cô chìm vào.

Đây không còn là ánh mắt của con mồi nữa, mà là ánh mắt của thợ săn.

"Cô cứ nghịch ngợm như vậy, thì phải chuẩn bị tinh thần gánh chịu hậu quả." Anh thản nhiên nói, hai chân giam chặt cô lại, tay bắt đầu cởi thắt lưng của mình.

Theo động tác của anh, tim cô đập nhanh hơn.

Giang Từ cúi đầu sát lại, hơi thở hai người quấn quýt vào nhau, hơi nóng phả lên cổ cô, dù chưa chạm vào nhưng lại mang đến cảm giác rõ ràng, như thể đang hôn lên vành tai cô.

Một cơn tê dại khó nhịn.

"Cô quên rồi à, dù tôi có bệnh thì vẫn là đàn ông, vẫn khỏe hơn cô." Giọng anh kéo dài, âm rung vang lên, khiến lòng cô ngứa ngáy.

Thân thể Tạ Chiêu như một ngọn núi lửa ngủ yên, có một luồng xao động đang dần dâng trào.

Cô khẽ vặn vẹo, nhưng bị anh giữ chặt hơn.

Mùi hương sạch sẽ từ cơ thể anh tràn ngập, gần đến mức cô có thể ngửi thấy hương bạc hà thoang thoảng trên tóc anh. Những giọt nước từ tóc anh nhỏ xuống, lăn dài trên làn da cô, rồi dừng lại nơi xương quai xanh.

"Xin lỗi nhé, tôi không muốn bất lịch sự như vậy đâu." Giang Từ khẽ vén những sợi tóc dính trên mặt cô.

Cô ngước mắt lên, liền thấy cổ áo anh mở rộng, cảnh xuân hiện ra trước mắt.

Nhịp tim Tạ Chiêu càng đập dữ dội, cô vô thức li,ếm môi.

Sau đó, ánh mắt cô dừng lại trên môi anh.

Mềm mại, đầy dụ hoặc.

Bàn tay rộng lớn của Giang Từ nắm lấy cổ tay cô, kéo hai tay cô lên đỉnh đầu, rồi dùng thắt lưng trói chặt lại, cố định vị trí.

TV dường như bị tắt tiếng, cô không còn nghe thấy tiếng bản tin thời sự, chỉ nghe được hơi thở gấp gáp của hai người.

Giang Từ trói chặt cô lại.

Đầu ngón tay lạnh lẽo của anh lướt nhẹ lên cổ áo cô, ngực Tạ Chiêu phập phồng dữ dội.

Giang Từ không hề chạm vào da thịt cô, chỉ là chạm vào lớp vải áo, nhưng cô lại như bị điện giật, toàn thân mềm nhũn.

"Tôi sớm đã muốn làm thế này rồi." Anh cúi đầu, ánh mắt thâm sâu nhìn vào mắt cô, hơi thở nóng rực phả lên môi cô.

Giọng nói bất ngờ trầm thấp, mang theo chút mơ hồ, khiến sống lưng cô run rẩy.

Tạ Chiêu nhìn đôi môi như tác phẩm điêu khắc của anh, lúc này đang nhếch lên một nụ cười tùy tiện.

Vốn dĩ còn mạnh miệng, giờ phút này cô lại chột dạ, hàng mi khẽ run rẩy.

Nhưng trong đầu cô đã hiện lên những hình ảnh không thể tiết lộ trong đêm khuya hôm qua.

Trái ngược với mọi khi, lần này cô ngoan ngoãn nhìn anh không phản kháng.

Sau đó, Giang Từ vươn tay, cài chặt tất cả các cúc áo trên cổ cô, rồi kéo chăn trùm kín toàn bộ người cô.

Từ trên xuống dưới hoàn toàn che kín bộ đồ gợi cảm của cô, chỉ chừa lại mỗi cái đầu.

Anh nhìn cô bị bọc kín như con sâu, hài lòng đứng dậy.

"Trói lại xem cô còn nghịch ngợm kiểu gì nữa, mau ngủ đi!" Giang Từ cười lạnh.

"Cô ngủ giường này." Anh chỉ vào chiếc giường, rồi chỉ về phía xa nhất của căn phòng, "Tôi ngủ ghế sofa bên kia, đàng hoàng cho tôi, đừng có suốt ngày quậy phá nữa."

"Anh anh anh..." Không khí mập mờ bỗng dưng tan biến, Tạ Chiêu tức đến phát điên.

"Cái gì mà anh anh anh?" Anh khoanh tay đắc ý nói, "Nếu cô còn không ngoan ngoãn, tôi sẽ trói cả chân cô lại."

"Mau ngủ đi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.