Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 93: Tim đập loạn xạ




Giang Từ kéo toàn bộ rèm cửa ra, tắt hết ánh đèn mờ ám, ánh sáng ban mai tràn vào chiếu sáng rực cả căn phòng.

"Mau thay đồ đi, chúng ta đi sớm." Anh nhanh chóng bước đến tủ quần áo, lấy ra bộ đồ hôm qua đã giặt sạch, "Hôm nay phải đến đồn cảnh sát báo án, còn phải liên hệ với đại sứ quán. Tôi cũng cần đến bệnh viện. Hy vọng ít nhất chúng ta có thể mua vé máy bay về Mỹ trong hôm nay."

Ánh bình minh màu mật ong chảy tràn trên giường, Tạ Chiêu tùy ý vấn tóc lên, vài sợi tóc lòa xòa bên tai bị ánh nắng nhuộm thành màu vàng óng.

Cô lười nhác ngồi trên giường uống cà phê, bộ đồng phục vốn đã mỏng, dưới ánh mặt trời càng thêm trong suốt.

Không gian chật hẹp, khoảng cách giữa giường và tủ quần áo không xa, Tạ Chiêu chỉ cần vươn người là có thể ôm lấy eo anh.

Nhưng Giang Từ mặt không đổi sắc, như thể người phụ nữ trên giường chẳng khác gì không khí.

Anh chỉ cúi đầu chỉnh trang lại áo, kiểm tra xem có bị nhăn hay không.

Những tán lá cọ lấp lánh dưới ánh mặt trời, bóng cây in lên nửa bức tường phòng ngủ, vệt sáng lấp lánh nhảy múa trên cửa kính.

Tạ Chiêu lặng lẽ nhìn anh, hàng mi anh phủ ánh nắng nhàn nhạt, vành tai hồng lên vì bị nắng chiếu xuyên qua.

Anh muốn đi vào phòng tắm thay đồ, nhưng Tạ Chiêu cố ý duỗi chân dài, chắn ngang lối đi.

Giang Từ hoàn toàn phớt lờ đôi chân thon dài với chiếc váy ngắn của cô.

Anh trực tiếp nhấc chân bước qua, như thể bước qua một món đồ vướng đường.

"À đúng rồi." Đi được nửa đường, Giang Từ bất ngờ quay lại, cuối cùng cũng chịu nhìn cô.

"Hửm?" Tạ Chiêu làm bộ nóng nực, mở hết cúc áo trước ngực, nhưng Giang Từ chỉ nhìn vào mắt cô.

Hàng mi cô ánh lên tia nắng, khẽ chớp với anh, nhưng giọng anh không hề dao động.

"Đây là quần áo của cô, cứ thay ngay đây đi."

Anh tùy tiện ném cả đống quần áo qua, chúng phủ thẳng lên đầu cô.

Sáng sớm thế này, thật sự rất muốn đánh người.

Tạ Chiêu nghiến răng, hất đống quần áo xuống.

Bầu không khí ám muội mơ hồ đêm qua dưới ánh mặt trời như giọt sương sớm đã bốc hơi sạch sẽ.

Vải vóc lướt qua mũi thoảng mùi bạc hà.

Tạ Chiêu thấy có gì đó không ổn. Hôm qua cô ngủ rất sớm, hoàn toàn chưa có thời gian giặt đồ. Cô cầm lên nhìn kỹ, quần áo sạch sẽ tinh tươm, đã được giặt và sấy khô.

Tạ Chiêu nhìn bóng lưng Giang Từ—là anh đã giặt và sấy khô giúp cô từ sáng sớm.

Từ phòng tắm vọng ra tiếng ho nhẹ của anh.

"Anh giặt đồ giúp tôi à?" Cô hỏi.

"Cái gì? Nghe không rõ." Giang Từ bật vòi nước, lảng tránh.

Đang ốm còn cố dậy sớm giặt đồ, giặt xong lại làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra—người này thật khiến người ta tức chết.

Tạ Chiêu nhìn bóng mình phản chiếu trên cửa kính, bóng dáng ấy thở dài một cái, rồi lại khẽ mỉm cười.

*

"Anh còn chưa khỏi bệnh, đừng lái xe, để tôi."

Tạ Chiêu nhanh chân trèo lên xe máy, thực ra là muốn cố tình tạo cơ hội tiếp xúc gần.

Giang Từ bị ép phải ngồi ra sau.

Vì an toàn, anh đáng lẽ phải vòng tay ôm lấy eo cô. Nhưng anh không làm vậy, chỉ khẽ nắm lấy mép áo cô.

"Nếu anh mà không ôm chặt, lát nữa ngã chết đấy, tôi nói trước." Cô cảnh cáo.

"Tôi ngồi vững mà—" Anh hờ hững.

Chưa nói dứt câu, động cơ gầm rú, xe máy lao vút đi.

Cánh tay lỏng lẻo trên eo cô đột ngột siết chặt.

Giang Từ quý mạng, cuối cùng vẫn ôm cô thật chặt.

Cơn gió nóng mang theo mùi mãng cầu lướt qua những hàng cọ ven đường, cảnh vật vun vút lùi lại phía sau.

"Chạy chậm thôi được không?" Anh ghé sát tai cô nói, hơi thở ấm áp pha chút hương bạc hà phả lên vành tai và gáy cô.

"Thế này mà anh chịu không nổi à?" Tạ Chiêu cười nhạo, "Đồ nhát gan."

Tốc độ xe không những không giảm mà còn nhanh hơn. Giang Từ chỉ có thể ôm eo cô chặt hơn, cằm anh khẽ lướt qua bờ vai cô, hơi thở mang theo hương bạc hà mát lạnh hòa lẫn nhiệt độ ấm áp từ cổ áo phả vào hõm cổ cô.

Đầu ngón tay anh vô thức lướt nhẹ lên lớp vải bên hông cô.

Nhịp tim của Giang Từ rất nhanh.

Khóe môi Tạ Chiêu ẩn giấu trong mũ bảo hiểm khẽ cong lên.

Dù cả hai đều muốn nhanh chóng liên hệ với đại sứ quán để đặt chuyến bay về Mỹ, nhưng lo lắng cho bệnh tình của Giang Từ, Tạ Chiêu vẫn quyết định đưa anh đến bệnh viện trước.

"Tôi gần đây hay mất ngủ, hay mơ, nhịp tim không ổn định. Có khi nào bị nhiễm virus lạ trong rừng nhiệt đới không?" Giang Từ hỏi.

"Anh chỉ bị cảm cúm thông thường, sốt thôi. Đừng lo lắng." Bác sĩ dùng máy dịch thuật nói với Giang Từ.

Giang Từ không tin: "Bác sĩ, chẳng lẽ tôi không cần làm điện tâm đồ sao? Không loại trừ viêm cơ tim hay bệnh tim gì đó à? Sốt rất dễ dẫn đến bệnh tim mà?"

"Không cần làm điện tâm đồ, anh không có bệnh." Bác sĩ nhanh chóng đuổi anh ra ngoài, gọi người tiếp theo vào.

"Bác sĩ, không cần kê thuốc sao?"

"Bệnh không nặng, đừng tùy tiện uống thuốc." Bác sĩ phẩy tay.

Người xếp hàng phía sau vẫn còn rất đông. Giang Từ đành phải đứng dậy.

"À đúng rồi." Bác sĩ nhìn anh lần cuối, rồi liếc sang Tạ Chiêu dặn dò: "Trong hai ngày bị bệnh này, đừng... gần gũi với bạn gái nhé. Hai người tạm thời không vận động mạnh."

Tạ Chiêu khẽ gật đầu với bác sĩ.

Mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào họ. Giang Từ vội vàng nói: "Cô ấy không phải bạn gái tôi."

Bác sĩ thờ ơ đáp: "Xin lỗi, vậy đừng vận động mạnh với vợ anh. Được rồi, người tiếp theo."

Giang Từ bước ra khỏi phòng khám, bực bội nói với Tạ Chiêu: "Thật vô trách nhiệm. Tôi về Mỹ nhất định phải làm kiểm tra sức khỏe tổng quát."

"Cảm cúm thôi mà, cần gì kiểm tra tổng quát? Anh đúng là chuyện bé xé ra to." Tạ Chiêu bật cười. Anh đúng là mắc chứng sợ bệnh tật, chút chuyện nhỏ xíu cũng có thể phóng đại thành bệnh nan y.

"Ít nhất tôi cũng phải kiểm tra tim. Tim tôi chắc chắn có vấn đề, gần đây nó cứ đập loạn xạ." Giang Từ nói, "Tôi có ghi lại đấy."

"Thế à? Không có điện thoại thì anh ghi kiểu gì?" Cô cười hỏi.

"Ghi trong đầu. Những lần tim đập bất thường rõ ràng nhất, tôi đều nhớ hết."

Hai người đi đến cuối hành lang, gần khu vực cấm hút thuốc.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ kính lớn của bệnh viện, phủ xuống nền nhà một lớp ánh sáng vàng óng.

"Lần đầu tiên tim tôi loạn nhịp nghiêm trọng nhất, là khi chúng ta ngắm đom đóm."

Giang Từ dừng bước, nhìn thẳng vào mắt cô. Đôi mắt đào hoa của anh dù không cười vẫn hơi cong lên, mang theo chút dịu dàng khó tả.

"Lần thứ hai là khi mua xe máy từ thổ dân, lúc lái xe."

"Còn có cả tối qua nữa." Giang Từ cụp mắt nhìn cô, giọng điệu lười biếng, "Tim đập loạn xạ, rất nhiều lần."

Ánh hoàng hôn cam đỏ xuyên qua cửa kính, trải một lớp màu ấm áp trên khuôn mặt anh. Da anh bị nắng chiếu ửng đỏ như mang theo sắc rượu.

Bị ánh mắt anh nhìn chăm chú, tim Tạ Chiêu bỗng dưng đập nhanh hơn.

Ý anh là, mỗi khi hai người có tiếp xúc cơ thể, tim anh đều đập nhanh sao?

Tự nhiên nhắc chuyện này, là đang trêu chọc cô sao?

"Anh biết điều đó có nghĩa là gì không?" Bị anh nhìn chằm chằm như thế khiến cô hơi xấu hổ.

"Tất nhiên rồi." Đôi mắt đầy tình ý của Giang Từ nhìn cô chăm chú, "Cô cũng biết mà, đúng không?"

Khóe môi Tạ Chiêu khẽ cong lên.

"Có thể là viêm cơ tim do virus hoặc thiếu máu cơ tim." Giang Từ nói tiếp, "Sốt gây khó chịu ở tim, kéo dài càng lâu càng nghiêm trọng. Không thể loại trừ khả năng này, đó là kiến thức y khoa cơ bản."

"Chỉ có tay lang băm kia là không biết." Anh bực bội, "Đến cả điện tâm đồ cũng không cho tôi làm."

Nụ cười trên mặt Tạ Chiêu lập tức cứng lại.

Tốt lắm.

Giữa trưa mà cũng muốn đánh người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.