"Cây này bị táo bón rồi."
"Hả?" Thầy hiệu trưởng há hốc miệng, mắt trợn tròn đầy kinh hãi. Khuôn mặt ông lẫn lộn giữa sự ngỡ ngàng và sốc nặng.
"Cô vừa nói cái gì…?"
"Nó không đi ngoài được."
Biểu cảm của thầy hiệu trưởng như bị đóng băng, càng lúc càng sốc nặng hơn. "Sao chuyện này lại có thể xảy ra?" Ông muốn hét lên câu đó vào mặt cô gái trẻ, nhưng thay vào đó, mặt ông đỏ bừng khi ánh mắt cô dõi theo những đứa trẻ tiểu học đang chạy nhảy, đeo ba lô tung tăng quanh sân trường.
Lee-yeon vuốt ve thân cây một cách dịu dàng. Cô chẳng ưa gì ông thầy này. Những kiểu phản ứng như thế này, cô đã gặp cả trăm lần rồi.
"Đi ngoài cũng quan trọng lắm. Đó là một việc tự nhiên và cần thiết. Thầy cũng biết mà, đúng không?"
Thầy hiệu trưởng ho khan, rõ ràng là khó chịu. Nhưng ông cười nhếch mép, tay che miệng để giấu đi suy nghĩ: "Đúng như mình nghĩ, cô ta đúng là thần kinh mà."
Sửa một cái cây mà tốn hàng chục ngàn đô. Ông thà chặt luôn còn hơn. Ông chọn dịch vụ của cô gái trẻ này thay vì bệnh viện lớn trong thành phố, một phần vì rẻ hơn và… tiện đổ lỗi hơn nếu mọi chuyện đổ bể.
Sau khi "vô tình" làm hỏng cái cây, ông dự định sẽ đổ hết trách nhiệm lên cô bác sĩ chăm sóc cây này. Kế hoạch của ông nghe có vẻ rất hoàn hảo.
"Đây là một trong những cây biểu tượng của trường chúng tôi. Nó là biểu tượng cho màu xanh. Cô có thể cứu được nó không?" Thầy hiệu trưởng nhíu mày, cố ra vẻ chân thành hỏi.
Nhưng thật ra, ông ta chỉ muốn sau này có cớ để đòi tiền bồi thường rồi chặt cây mà thôi.
"Yên tâm, tôi lo được." Lee-yeon trả lời gọn lỏn. "Quá trình điều trị không khó. Cơ bản là cây không tiêu hóa được, dẫn đến táo bón nên không thể bám rễ đúng cách." Lee-yeon nhìn quanh sân trường và nhíu mày. "Nếu cây không đi ngoài được, chúng sẽ chết dần từ ngọn. Tôi thấy nhiều cây ở đây đã bắt đầu như vậy rồi."
"Thế… quá trình điều trị sẽ thế nào?" Thầy hiệu trưởng miễn cưỡng hỏi. Ông ta nhìn cô từ đầu đến chân, cảm thấy cô ấy thật luộm thuộm. Khuôn mặt trắng trẻo giờ lấm lem đất cát, mái tóc buộc thấp sau gáy trông như rong biển héo rũ. Thật nhếch nhác. Người phụ nữ này chẳng có chút cuốn hút nào. “Trước mắt tôi là một cái cây đang chết dần, và giờ đây lại thêm một người trông chẳng khác gì cái cây đấy”.
Đôi mắt lấp lánh mềm mại của cô, khi nhìn người khác, giờ trông mờ mịt và khô khan. Trông cô còn xanh xao và gầy guộc.
"Thầy hiệu trưởng."
"À… ừ, ừ." Thầy đáp lại một cách quá mức lịch sự, như thể vừa bị bắt quả tang làm điều gì đó.
"Tất cả đất ở đây cần được thay bằng đất Masato."
"Tất cả sao?"
"Đúng vậy. Đó chính là nguyên nhân. Cây không thể 'đi ngoài' được vì chất lượng đất. À mà này…" Đôi mắt Lee-yeon đột nhiên sắc bén hơn.
"Thầy đã tiết kiệm tiền, đúng không?"
Lee-yeon bước vòng quanh thầy hiệu trưởng với ánh mắt nghi ngờ. "Thầy có chôn thứ gì ở đây không?"
"Gì cơ?"
"Tôi nghe nói trường mới được cải tạo gần đây. Có lót gạch không? Gạch thừa?"
Vai thầy hiệu trưởng khẽ run.
"Xi măng thừa?"
"Túi nilon đựng xi măng cũng có thể chứ…"
"Hoặc …tất cả những thứ đó cộng lại…"
Thầy hiệu trưởng lau mồ hôi trên trán, tránh ánh mắt của cô. "Sao cô ta biết hay vậy?"
Để tiết kiệm chi phí xử lý rác thải, ông đã chôn hết rác xuống đất. Không ai biết chuyện này, nhưng cái vị "bác sĩ cây" lôi thôi lếch thếch này lại nắm rõ tất cả.
"Khi những vật liệu đó gặp nước, chúng sẽ khô cứng như đá. Chúng làm ô nhiễm đất, khiến rễ cây không thể phát triển và thối rữa. Chỉ cần đào đất lên, chúng ta sẽ thấy tất cả. Tôi sẽ gửi bảng báo giá cho thầy trong hôm nay." Lee-yeon nở một nụ cười ngây thơ, tay cầm chiếc khăn tay họa tiết hoa lau mồ hôi trên cổ. Nhưng nụ cười của cô không hề chạm đáy đôi mắt lạnh lùng, sắc bén kia.
"Tất nhiên, tôi sẽ phải báo cáo việc này lên chính quyền thành phố trước."
Thầy hiệu trưởng vội vã tiến đến cô, gương mặt méo mó đầy lo lắng. "B-bác sĩ, làm ơn, nghe tôi nói đã…"
"Thầy vui vì đã tiết kiệm được tiền, đúng không?"
Lee-yeon nhìn thẳng vào ông. "Giờ thì hãy chuẩn bị trả gấp đôi, thậm chí gấp ba số tiền phạt đi. Như tôi đã nói, 'đi ngoài' là rất quan trọng rồi mà, với cây hay với con người đều như nhau thôi."
Lee-yeon quay lưng lại, vẻ hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt.
Cô thở dài.
Cô biết nhân viên duy nhất ở bệnh viện của mình sẽ cằn nhằn khi cô bỏ qua cơ hội này. Nhưng quay lưng về phía thầy hiệu trưởng. Cô ghét phải chơi trò chính trị, nhưng việc quảng bá và nâng cấp bệnh viện của mình cũng rất quan trọng. Hiện tại, đó là ưu tiên hàng đầu.
"Tôi là một bác sĩ yêu cây," cô nói, "Tôi giỏi nhất trong việc cứu cây, nhưng tôi cũng rất giỏi trong việc nhổ bỏ những thứ có hại… như kiểu 'rác rưởi' nào đó." Đặc biệt là những người như ông, cô nghĩ thầm.
Hàng chục cái cây đã bị phá hoại bởi lòng tham ngu ngốc và ích kỷ của con người này, vậy mà ông ta còn nói về cái cây ấy như một biểu tượng của trường học. Những kẻ như vậy là nguyên nhân khiến rừng bị tàn phá chỉ để biến lá cây thành gạt tàn.
"Lần sau thầy nhớ ghé Bệnh viện Cây Spruce của chúng tôi thường xuyên hơn nhé." Cô gượng cười, cố gắng tỏ ra ngọt ngào.
Lee-yeon là một bác sĩ điều trị cho cây xanh, điều hành một bệnh viện cây nhỏ trên hòn đảo Hwaido, thuộc Geunil-myeon, thành phố Hwayang. Hòn đảo này nằm gần Tongyeong ở phía tây và Namhae ở phía nam.
Dù có vẻ như là một hòn đảo chưa phát triển, nhưng bất ngờ thay, đây lại là hòn đảo lớn thứ hai ở Hàn Quốc. Nơi đây nổi tiếng với vẻ đẹp thơ mộng, biển xanh, cây cỏ và những khối đá độc đáo, thu hút rất nhiều du khách.
"‘Ông già đó nhìn mình kỳ cục thật’…" Đó là công việc thường ngày của Lee-yeon. Cô phải mang theo đủ loại dụng cụ như thang, dao, cưa, kéo, và đủ thứ lỉnh kỉnh khác. Việc leo trèo lên cây để kiểm tra là chuyện cơm bữa. Vì thế, người ta thường nhìn cô như thể cô là một loài động vật hoang dã nào đó.
Nhiều khách hàng tìm đến vị nữ "bác sĩ cây" vì chi phí rẻ hơn. Nếu không, họ sợ sẽ chẳng thể kham nổi. Nhiều khách hàng lợi dụng điều này, nhưng Lee-yeon đã ngoài ba mươi và quá quen với những kiểu đối xử như vậy.
Cô đang chạy xe máy trên con đường nhìn ra biển được phủ đầy màu xanh ngọc bích thì điện thoại reo lên. Cô gắn tai nghe vào tai và nhận cuộc gọi.
"Alo?"
"Chào giám đốc à," một giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia, "Nếu em không có mặt trong vòng năm phút nữa thì chị sẽ mở cửa tầng hai đấy."