Bẫy Hoa

Chương 10: Chương 10




“Em đã ở đâu suốt thời gian qua?” 

Anh hỏi lần nữa, trước khi cô kịp trả lời câu hỏi đầu tiên. 

“Khuôn mặt duy nhất tôi nhớ là của em. Nhưng tôi không thể mở được cánh cửa đó.” 

Anh rên rỉ. Sự mơ hồ và bối rối tràn ngập trong ánh mắt anh.

Cánh cửa trên tầng hai, nơi Lee-yeon thường dùng để vào căn phòng, không thể mở từ bên trong. Anh đã phá cửa sau và bò trên sàn ngay khi Lee-yeon bước vào phòng. Khi cô nhớ lại chuỗi sự kiện, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.

Kwon Chae-woo không phải người bình thường. Anh đã tỉnh dậy sau 12 ngày ngủ li bì, toàn thân phủ mồ hôi, bụi đất và máu. Nhưng vẫn còn hy vọng.

Một dấu hiệu rằng có lẽ đây sẽ là lần cuối.

Theo bản năng, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô. Đã đến lúc rồi.

“Tôi… tôi không biết anh đang nói gì.” 

Khi Lee-yeon giả vờ không biết gì, người đàn ông nghiêng đầu và nhíu mày. 

“Có lẽ anh đã có một giấc mơ dài và rất sống động nhỉ,” cô tiếp tục. “Tôi là bác sĩ chăm sóc cho anh, và…”

Cô cảm thấy lương tâm mình bị cắn rứt. “Đây là trang trại của trưởng làng. Chúng ta nên rời đi ngay. Tôi sẽ bồi thường con gà này cho trưởng làng sau vậy.”

Người đàn ông vẫn cau mày, nhìn chằm chằm vào Lee-yeon khi cô nói.

“Kwon Chae-woo, anh có nhớ rằng anh đã ngủ suốt thời gian qua không? Anh bị bệnh rất nặng và bất tỉnh. Việc cảm thấy bối rối là hoàn toàn bình thường. Nhưng đừng lo. Chỉ là mơ thôi. Giờ anh đã tỉnh lại rồi.” 

Cô nhấn mạnh từ "mơ" để chắc chắn cho anh hiểu. 

“Tất cả những gì anh nghĩ rằng mình đã thấy hoặc nghe, đều là trò chơi của trí não. Đó là một cơ chế đối phó. Anh cần nghỉ ngơi. Rồi anh sẽ cảm thấy tốt hơn.”

Tuy nhiên, Lee-yeon đã bỏ qua một chuyện quan trọng rồi. 

Kế hoạch của cô, biến mọi thứ thành "một giấc mơ," có thể bị phản tác dụng.

“Giấc mơ à?” 

người đàn ông nói, chậm rãi liếm sạch vệt máu trên môi. Có vẻ như bây giờ anh mới thực sự tỉnh táo. 

“Tôi hiểu rồi.” 

Anh chỉ vào phần thân dưới của Lee-yeon. “Nếu đó không phải là một giấc mơ, em sẽ không đứng đây như thế này đâu.”

Cô bối rối cúi xuống nhìn chân mình. Đúng lúc đó, giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô. “Trong suốt khoảng thời gian ngủ, tôi chỉ mơ thấy chuyện quan hệ...”

Lee-yeon không thốt nên lời.

“Với vợ của tôi,” anh nói tiếp, “Tôi luôn ở giữa hai chân của em.”

Lee-yeon suýt hét lên. Toàn thân cô đông cứng lại trước những lời của anh.

“Vậy nên, tôi không nhầm lẫn đâu,” anh nói, “Tôi nhớ rất rõ.”

Theo bản năng, cô bước lùi lại một bước. 

Anh ta nhớ mọi thứ đã xảy ra sao? Ngày chúng ta gặp nhau trên núi…

“Tôi có một người vợ,” anh nói, bước tới gần cô. “Và ngay lúc này, cô ấy đang cố gắng bỏ trốn.”

Anh bước về phía cô, không quá nhanh nhưng cũng chẳng chậm. Lee-yeon tuyệt vọng muốn chạy trốn. 

Nhưng chân cô run rẩy không thôi. Cô đã lên kế hoạch đặt bẫy này, nhưng giờ chính cô lại bị mắc kẹt trong nó. Khi anh tiến đủ gần để có thể chạm vào cô, cuối cùng Lee-yeon cũng ép bản thân lùi lại.

“Em định bỏ rơi tôi vì chồng em giờ chỉ là một gã vô dụng, không làm được gì sao?”

Anh ta không phải kẻ ngốc.

“Tên em là gì? Đừng để tôi phải hỏi lại lần nữa.”

“Tôi… tôi là So Lee-yeon,” cuối cùng, cô nói.

“So Lee-yeon. Lee-yeon à.” Kwon Chae-woo liếm môi, nuốt cái tên của cô cùng với chút máu còn đọng lại trên môi anh.

“Tại sao em muốn rời bỏ tôi? Tôi trở nên vô dụng đến thế sao, hay vì tôi không thể sử dụng cơ thể mình đúng cách?”

Chắc chắn có cái gì đó sai sai ở đây này! 

Một lực gì đó quấn chặt quanh cổ chân cô. Cô không thể nói được đó là xiềng xích, sức nặng của đầm lầy hay cái đuôi của một con quái vật, nhưng có một điều cô chắc chắn không thể chối bỏ: Cô đang gặp nguy hiểm. Cơ thể cô cảm nhận được sự đe dọa và sẵn sàng bỏ chạy.

“Kwon Chae-woo, không phải như vậy đâu, tôi chỉ―”

“Không phải à?”

Bây giờ, tình thế hoàn toàn đảo ngược. 

Lee-yeon chỉ biết xoay xoay ngón tay, lo lắng. Cô gần như không thể nghĩ ra một lý do đủ thuyết phục.

“Một người vợ mà anh không nhớ rằng mình từng có xuất hiện ngay trước mặt anh, nên tôi nghĩ điều đó sẽ ảnh hưởng đến anh. Tôi nghĩ nó có thể làm anh cảm thấy khó chịu và áp lực. Vì vậy, đó là lý do tại sao tôi…”

“Vậy, ý em là em làm vậy vì lo cho tôi sao?” 

Anh hỏi với giọng điệu trống rỗng đến mức khiến cô nghi ngờ chính mình. Nhưng Lee-yeon quyết định đó là một lý do phù hợp và gật đầu khẳng định.

“Nhảm nhí,” anh nói. “Tại sao em lại làm điều mà tôi thậm chí còn không yêu cầu? Tôi không cần điều đó.”

Kể từ khi tỉnh dậy, anh luôn nói với cô bằng giọng điệu lịch sự. 

Nhưng ngay cả khi anh dùng giọng điệu ôn hòa, lịch sự đó thì cô cũng cảm giác nó vô cảm. 

“Em nói rằng chúng ta đã kết hôn trước pháp luật, nhưng bây giờ em lại muốn bỏ tôi?”

Cô có thể thấy ánh mắt anh lóe lên trong bóng tối. “Ai đó đã xé tan mọi thứ trong tâm trí tôi, nhưng khuôn mặt của em là thứ duy nhất tôi nhớ,” anh tiếp tục. “Tôi chắc chắn phải là chồng em rồi. Tôi thực sự đã mất kiểm soát khi nhận ra em đang cố bỏ rơi tôi.”

Vì anh vốn dĩ là kẻ xấu xa mà, Lee-yeon thầm nghĩ nhưng không thể thốt ra lời. 

Mình chết chắc rồi…

Lee-yeon buộc phải giả vờ như mọi thứ đều ổn. Cô không thể sụp đổ lúc này. Mọi chuyện có thể tệ hơn nữa không đây?!? 

Tuy nhiên, có vẻ như cuộc tra hỏi của anh vẫn chưa kết thúc. Anh có tài năng bẩm sinh trong việc tạo ra sự đe dọa, nhưng điểm yếu của anh là anh không nhớ gì cả.


 

Lee-yeon có lợi thế đó. Cô có thể dẫn dắt anh theo ý mình bằng cách sử dụng sự mất trí nhớ của anh như một công cụ. 

Nhưng kế hoạch của cô lại phản tác dụng.

“Hẳn là tôi phải yêu em lắm…” anh nói.

Không, anh không có yêu tôi đâu, đồ ngốc! Anh đã cố giết tôi đó! 

Kế hoạch của cô đã trở thành cái bẫy cho chính mình. 

Và giờ đây, ý định giết người của anh đã biến thành tình yêu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.