"À, vậy ra là tôi đã 'nhặt' em về."
Lee-yeon im lặng, không đáp lại.
"Tôi thì thầm mấy lời ngọt ngào vào tai em, rồi bế em lên giường đúng không? Chậc, tôi đúng là một tên không biết xấu hổ mà." Anh ta cười, nụ cười của kẻ đang tận hưởng những ký ức đầy tội lỗi.
Lee-yeon cảm thấy mình sắp mất kiểm soát đến nơi rồi. Nếu không nhanh nghĩ ra được cách nào thì người kẹt ở đây sẽ là cô.
Đột nhiên, cảm giác ngột ngạt như bóp nghẹt lấy Lee-yeon. Cô muốn bỏ chạy thật xa khỏi nơi này. Anh bắt cô nằm chung giường, cứ như họ là một cặp vợ chồng thật sự vậy. Nỗi lo sợ dâng lên khi cô nghĩ, nếu không làm gì đó để chặn anh lại, có khi lần sau anh sẽ ép buộc cô mất.
Mồ hôi lạnh rịn ướt sống lưng. Phải chuồn ngay thôi.
"Thực ra, anh…. không hẳn là không biết xấu hổ đâu. Chỉ là... chúng ta không hợp nhau... về chuyện đó."
Nụ cười trên môi anh từ từ biến mất. "Không giỏi à?"
“Trên giường sao?”
“Ừ”
"Ai cơ?" Anh hỏi, ánh mắt nghiêm túc.
"Hả?" Cô trả lời, hơi bối rối.
"Ai… không giỏi chuyện trên giường?"
Lee-yeon cố gắng hết sức để không né ánh mắt của anh, nhưng cô vẫn giữ vững ánh nhìn kiên định của mình, mặc cho ánh mắt của anh như đang thúc ép cô phải trả lời.
“Cả hai chúng ta sao?” Anh hỏi, ngay trước khi cô kịp nói gì.
Sau đó, anh bật cười, một nụ cười khô khốc. Nụ cười vụt tắt nhanh chóng, thay vào đó là nét mặt nghiêm túc. “Điều này còn sốc hơn cả việc tôi mất trí nhớ đấy.”
Đôi mắt của Kwon Chae-woo lúc này trông rất lạ. Thường ngày, anh trông có vẻ hiền lành, nhất là khi không rõ mình đang làm gì. Nhưng đôi mắt đó bây giờ lại ánh lên vẻ như thể đã biết tường tận điều gì đó. Anh đưa tay lên ôm mặt, bật cười lần nữa.
“Vậy… ý em là, sau đó chúng ta không… không lên giường với nhau nữa?” Anh hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
“Ừ.” Cô trả lời, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh.
"Vậy… chính xác vấn đề giữa chúng ta là gì?" Giọng anh trầm trầm, mềm mại nhưng lại mang theo sự quyết tâm khó lường.
"À…" Lee-yeon cảm thấy như mình sắp cạn kiệt câu trả lời rồi. Những câu hỏi của anh ngày càng trở nên cá nhân và nhạy cảm hơn, và cô bắt đầu thấy khó để bịa chuyện. Nhưng cô là người trưởng thành. Cô sẽ không để anh làm cô sợ đâu.
"Tôi… Tôi nghĩ là chúng ta không hợp nhau. Lần đầu tiên làm chuyện đó, tôi không cảm thấy gì cả. Tôi thậm chí còn chẳng biết lên đỉnh là thế nào…"
Kwon Chae-woo không đáp lại ngay. Thấy thế cô bèn chém tiếp.
"Anh cũng từng nói với tôi là anh không có nhu cầu cao trong chuyện đó và anh cũng chẳng mặn mà gì với chuyện giường chiếu. Thực ra, đó chính là điều tôi thích ở anh. Tôi yêu anh vì anh không đặt nặng việc có hợp nhau về chuyện nam nữ thân mật hay không. Với anh, chỉ có tình yêu là quan trọng. Ừm… anh giống như… một tu sĩ đó."
"Tu sĩ? Tôi á?" Anh ngạc nhiên, rõ ràng là không tin nổi.
Có lẽ anh đang trách bản thân mình, hoặc trách cái hình ảnh của Kwon Chae-woo mà Lee-yeon đã vẽ ra. Anh nhíu mày, vẻ mặt đầy mâu thuẫn.
"Vậy nên chúng ta là một cặp vợ chồng với tình yêu thuần khiết. Khi đó, điều đó hợp với cả hai chúng ta," cô nói xong liền tung cú chốt hạ cuối cùng.
Kwon Chae-woo im lặng, không nói gì. Anh ngước nhìn trần nhà một lúc lâu, yên lặng đến mức Lee-yeon chắc mẩm rằng anh đã ngủ thiếp đi. Ngay khi cô đang cân nhắc liệu có nên đứng dậy và rời khỏi hay không, Kwon Chae-woo bất ngờ lên tiếng:
"Vậy là em vẫn chăm sóc và lo lắng cho tôi, dù chúng ta không hợp nhau trong chuyện đó."
Lee-yeon không đáp lại. Chăm sóc người khác đâu phải chỉ để làm chuyện đó. Suy nghĩ kiểu gì lệch lạc vậy anh trai?
"Em thực sự yêu tôi nhiều lắm, So Lee-yeon," cuối cùng anh nói, như một lời khẳng định chắc nịch.
Anh khẽ thở dài. Lee-yeon cảm thấy hối hận muốn chết vì đã gây thêm một hiểu lầm nữa. Mọi thứ trở nên ngột ngạt, khó chịu, nhưng cô quyết định không nói gì. Cô biết càng để anh tin điều đó, cô sẽ càng an toàn hơn. Đó là cách duy nhất để giữ Kwon Chae-woo cách xa cô.
"Ngủ thôi"
Lee-yeon nhanh chóng kết thúc câu chuyện. Cô biết rằng càng nói chuyện với anh, càng có nguy cơ cô sẽ lỡ miệng mà tự làm hại mình.
"Ừ. Ngủ ngon, Lee-yeon," anh khẽ nói, nhắm mắt lại và quay lưng về phía cô, như thể không muốn nghe thêm bất cứ điều gì về quá khứ của mình.
Lee-yeon lặng lẽ cầu nguyện với thần cây. Làm ơn, hãy để người đàn ông này ngủ thật sâu! Hôn mê luôn cũng được, thậm chí như vậy còn tốt hơn. Tôi chỉ mong anh ta đừng tỉnh lại trong vài tuần. Bác sĩ cũng nói anh ta đang mắc một hội chứng nào đó mà, đúng không? Làm ơn, làm ơn, hãy để anh ta ngủ đi! Cô khẩn thiết cầu nguyện.
Ngay khi Lee-yeon nghĩ rằng anh đã ngủ say, thì anh lại nói nhỏ, “Nhưng tại sao tôi lại không giỏi? Là chuyện đó không ổn, hay cách tôi mân mê làm em không hài lòng? Hay… tôi là trai tân nên thiếu kinh nghiệm?”
Lee-yeon cứng họng, không biết nói gì. “Tôi… tôi không chắc lắm. Tôi nghĩ có thể là vì anh không thích làm chuyện đó… và… và anh ra rất nhanh…”
Trời ơi, Lee-yeon muốn tự cắn lưỡi mình luôn rồi.
Anh im lặng hồi lâu, chỉ thở dài một cái và lẩm bẩm điều gì đó.
Cuối cùng, Lee-yeon nghe tiếng thở đều của anh và tin rằng lần này anh thực sự đã ngủ. Cô cố gắng gỡ tay mình ra khỏi tay anh để rời đi, nhưng vô ích. Mệt mỏi vì những sự kiện trong ngày, cô cũng thiếp đi ngay tại đó.
Cô đã định hỏi anh một câu thôi. Tại sao anh lại giết con gà tàn nhẫn như vậy?
Sáng hôm sau, Lee-yeon tỉnh dậy, cảm thấy khoan khoái… rồi hét lên.
Kwon Chae-woo đang nhìn xuống cô, chống tay lên đầu, vẻ mặt bình thản. “Chào buổi sáng,” anh cất giọng, có chút ngạc nhiên.
Cái quái gì vậy…!
Bác sĩ nói anh ta mắc Hội chứng “Người đẹp ngủ trong rừng” cơ mà! Sao bây giờ lại dậy được vậy?
Lee-yeon đã nghĩ rằng anh sẽ ngủ vài ngày liền vì căn bệnh của mình, nhưng không, anh còn dậy sớm hơn cả cô và thậm chí còn nói “chào buổi sáng” như chẳng có gì nữa kìa. Đôi mắt màu nâu vàng nhạt của anh trông ánh đỏ hơn bình thường dưới ánh mặt trời buổi sáng.