Bẫy Hoa

Chương 14: Chương 14




“Cái gì?!” Choo-ja gầm lên. Lee-yeon giật nảy mình. 

“Em điên rồi sao?! Em mất trí thật rồi hả?”

Suýt chút nữa là Choo-ja vỗ thủng lưng Lee-yeon rồi. Lee-yeon lập tức bật dậy khỏi ghế sofa, chạy vòng qua sofa để tránh bà.

 “Thì…Anh ta không nhớ gì cả. Anh ta mất trí nhớ rồi! Em không còn lựa chọn nào khác, anh ta ôm em cứng ngắc ngay khi tỉnh dậy! Em hoảng quá nên nói dối anh ta, để anh ta không giết em!”

“Nhưng em không thể giấu chuyện này mãi được đâu!” Choo-ja nói.

“Chị không biết đâu, Choo-ja. Người đàn ông đó đang chôn sống người ta đó! Anh ta là loại người có thể giết chị chỉ vì chị nhìn vào mắt anh ta!” Lee-yeon thở hổn hển khi ký ức kinh hoàng ấy hiện lên trong đầu. “Em đã rất sợ, được chưa? Nếu anh ta kéo em đi và chôn sống em thì sao?”

“Trời đất ơi…”

“Em buộc phải nghĩ ra cách gì đó! Nhất là khi đối mặt với một con quái vật như anh ta.”

Lee-yeon chống tay lên hông, đứng đó một lúc, ánh mắt bướng bỉnh hiện rõ trên gương mặt. Choo-ja nhìn thấy một tia sáng trong đôi mắt ngấn lệ của cô. “Em chỉ muốn lấy lại cuộc sống của mình. Em đã luôn làm việc chăm chỉ để mưu sinh.”

Giọng cô run rẩy. Choo-ja gật đầu. Lee-yeon không phải kiểu người dễ dàng bỏ cuộc. Cô luôn khao khát một cuộc sống yên bình và tĩnh lặng. Nhưng giờ đây, Lee-yeon trông như bị ám ảnh bởi nỗi sợ rằng cô có thể đánh mất quyền kiểm soát cuộc đời mình chỉ vì người đàn ông này.

“Nhỡ đâu anh ta phát hiện ra tất cả thì sao?” Lee-yeon lẩm bẩm. “Em chỉ cần tìm ra thủ phạm thực sự là được phải không.”

Choo-ja nhíu mày vì những lời của Lee-yeon nghe không hề hợp lý.

“Sau đó, mọi thứ sẽ trở lại bình thường,” Lee-yeon thì thầm, như thể đang tự thuyết phục mình. 

Với mái tóc dài xõa rối bời sau lưng, trông cô như một hồn ma lạc lối. Đêm đó, tất cả suy nghĩ và sức mạnh của cô đều tập trung vào lưỡi cưa mà cô cầm trên tay. Phải mạnh lắm mới có thể khiến anh ta rơi vào trạng thái thực vật như bây giờ.

Lee-yeon biết mọi thứ bắt đầu từ khoảnh khắc đó. Cuộc đời cô hoàn toàn mất kiểm soát, như một con thuyền trôi dạt không người lái. Cô không muốn bị điều khiển. Cô sẽ làm bất cứ điều gì để lấy lại cuộc sống của mình mà không bị rơi vào rắc rối triền miên.

Đáng lẽ người đàn ông đó đã nghi ngờ toàn bộ tình huống và có thể làm hại cô. Để giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát, cô buộc phải nói dối rằng mình là vợ anh ta. Nếu muốn anh ta làm theo ý mình, cô phải khiến anh ta tin rằng cô là người thân thiết với anh ta, một người mà anh không thể làm tổn thương.

Nhưng điều đó hoàn toàn không hợp lý đối với Choo-ja. 

Đó không thể nào là câu trả lời đúng. 

Lee-yeon không hiểu rằng theo thời gian mối quan hệ giữa một người đàn ông và một người phụ nữ có thể phát triển và thay đổi nhanh đến thế nào. Con bé cũng không biết việc mắc kẹt với một người không phù hợp, chưa kể đó còn là một kẻ sát nhân, lại có thể mệt mỏi ra sao!

“Không biết nữa. Chị không dính vào chuyện này đâu,” Choo-ja nói thẳng.

“Làm ơn!” Lee-yeon khẩn khoản. “Làm ơn hãy giả vờ như em đã kết hôn và chị biết mọi chuyện. Làm ơn mà!”

Choo-ja đưa tay lên xoa thái dương. Bà đã trải qua năm cuộc hôn nhân. Ba người chồng của bà đã qua đời, và bà đã từng rất đau lòng vì họ. Điều này làm bà thấy phiền lòng. 

Bà cảm thấy tình huống của người đàn ông này vô cùng đáng ngờ. Một người giàu có và quyền lực như cậu ta tại sao lại ở đây, vùng quê này, thay vì một bệnh viện sang trọng ở Seoul, nơi cậu ta có thể được chăm sóc tốt hơn? Và tại sao anh trai của cậu ta lại đe dọa Lee-yeon phải chăm sóc cho cậu ta? Bố mẹ cậu ta đâu?

“Lee-yeon?” một giọng nói vang lên. Đôi mắt của Choo-ja mở to trước âm thanh lạ lẫm đó.

Đó là một giọng nói rất nghiêm nghị. Một giọng nói mà khiến bất kỳ ai nghe thấy đều phải chú ý. 

Choo-ja quay lại, đối mặt với anh. Anh ta bước xuống cầu thang từ tầng hai.

“Chào con trai.”

(*Người Hàn thường gọi con rể là 'con trai'.)

……..

“Tôi chưa từng nghe đến một bệnh viện dành cho cây,” Kwon Chae-woo chậm rãi quan sát nội thất xung quanh.

Lee-yeon không ngừng đung đưa cơ thể, như thể đang cố kìm nén bản thân không bỏ chạy khỏi người đàn ông ngồi trên ghế sofa đối diện cô. 

Choo-ja cẩn thận quan sát Kwon Chae-woo. 

Bà đã tích lũy hàng chục năm kinh nghiệm. Từ khi học thuật xem tướng dưới sự hướng dẫn của vị sư thầy mà bà ngưỡng mộ nhất, bà chưa từng đưa ra một kết luận sai về bất kỳ ai.

Đây thật sự là người đàn ông đã chôn sống một con người sao? Trông cậu ta có vẻ là người quyền thế và đẹp trai thế kia mà.

Bà không tìm thấy bất kỳ khuyết điểm nào trong vẻ mặt lạnh lùng và sạch sẽ của anh. Đôi mắt hẹp dài và sâu thẳm của anh toát lên vẻ ấm áp và dịu dàng. 

Anh không hề giống một kẻ sát nhân chút nào. 

Hơn nữa, vẻ ngoài của anh lại rất thu hút. Dựa vào ngoại hình và thần thái này, bà có thể đoán anh sinh ra trong gia đình giàu có.

Nếu anh ta chỉ là một kẻ sát nhân tầm thường, tôi sẽ thật sự rất thất vọng đấy. Ít nhất, cậu ta cũng phải ở một vị trí có quyền lực và địa vị kìa. - Bà nghĩ

“Mẹ à,” 

Kwon Chae-woo cúi ánh mắt xuống và gọi một cách lễ phép. Miệng anh hơi khựng, như thể không quen với từ này. 

“Con có thể qua bên kia được không? Con muốn ngồi cạnh Lee-yeon.”

(*Người Hàn thường gọi mẹ vợ là ‘mẹ’.)

Choo-ja sững người. Bà vốn là kiểu người luôn giữ được bình tĩnh trong mọi tình huống căng thẳng. Nhưng lần này, bà lại hoang mang trong thoáng chốc, không biết nên phản ứng thế nào. 

Lee-yeon cũng đứng hình. Khi cả hai không ai trả lời, anh nhìn họ với ánh mắt đầy thắc mắc. Vì vậy, Lee-yeon đành chuyển sang phía bên kia ghế sofa và ngồi xuống cạnh anh. Lúc này  anh mới thả lỏng người, đôi mắt ánh lên vẻ nhẹ nhõm.

“À… Kwon Chae-woo, Choo-ja không phải mẹ tôi đâu. Bà ấy là nhân viên ở đây. Bà ấy đã biết tôi khoảng 15 năm rồi. Tôi nghĩ bà ấy gọi anh là ‘con trai’ chỉ vì cảm thấy thoải mái với anh thôi.”

“Vậy tại sao em lại gọi tôi bằng cả họ và tên?”

“Gì cơ?”

“Tôi muốn em cũng cảm thấy thoải mái với tôi.”

Lee-yeon lặng người, không biết phải đáp lại thế nào. 

Trong khi đó, Choo-ja đưa tay lên trán, xoa nhẹ như thể cố trấn tĩnh bản thân. 

Có lẽ vì mất trí nhớ nên ánh mắt anh chỉ tập trung vào Lee-yeon mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.