Bẫy Hoa

Chương 15: Chương 15




"Choo-ja là người quan trọng với em à?"

"Ừ… đúng vậy."

Kwon Chae-woo im lặng nhìn Lee-yeon một lúc rồi gật đầu. "Vậy tôi nên cố gắng để được bà ấy yêu quý."

"Không, anh không cần phải—"

Chưa kịp nói hết câu, anh đã quay sang Choo-ja. "Mẹ à, con rất xin lỗi khi phải nói điều này, nhưng có lẽ con không thể giữ những lời hứa mà con đã đưa ra với mẹ trước khi kết hôn."

"Tôi biết điều đó ngay từ khi cậu bắt đầu hôn mê rồi," Choo-ja đáp lại ngay, không chút do dự, vẻ mặt hoàn toàn bình thản.

"Lee-yeon nói rằng con rất dịu dàng và lịch sự."

"Đúng vậy, cậu rất dịu dàng." Choo-ja mỉm cười nhìn Lee-yeon. Lee-yeon có thể nhận ra rằng bà đã đoán được đây là cách cô lừa anh ta.

"Con nghĩ sẽ mất một thời gian để trở thành người chồng mà Lee-yeon nhớ."

"Tôi biết, và tất nhiên, tôi cũng hiểu."

"Nhưng có lẽ sẽ không lâu đâu. Bác sĩ nói rằng điều đó sẽ không khó, vì con có quán tính sẽ đưa con trở lại con là người thật của mình."

Choo-ja nhìn thấy Lee-yeon giật mình khẽ.

"Lee-yeon, khi nào tôi có thể bắt đầu làm việc?"

"Anh muốn làm việc sao?"

Anh nhíu mày khi thấy Lee-yeon tròn mắt ngạc nhiên. "Em không thấy bất công khi em phải tự lo mọi thứ một mình suốt thời gian qua à?"

"Không, nhưng… anh có thể nghỉ ngơi! Hiện tại, anh nên tập trung vào việc hồi phục, Kwon Chae-woo. Như vậy sẽ khiến tôi bớt lo lắng hơn…" Cô lau hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi lên quần, vẻ mặt đầy căng thẳng.

"Chae-woo." Anh sửa lại.

"Hả?" 

Đột nhiên, anh vòng tay ra sau lưng ghế sofa và ngả người ra sau.

"Là Chae-woo," anh lặp lại. "Gọi tôi là Chae-woo."

Giọng anh trầm thấp, ánh mắt anh hạ xuống, nhìn thẳng vào Lee-yeon. Cô cảm thấy ánh mắt đó còn đáng sợ hơn bất cứ điều gì khác.

Lee-yeon cứng đờ người như thể có ai đó đang dí dao vào cổ mình. Trước vẻ mặt tái nhợt của cô, Kwon Chae-woo bất ngờ vùi mặt vào cánh tay đang gác lên ghế. Tuy nhiên, đôi chân mày nhướng lên của anh vẫn hiện rõ.

"Em không còn xem tôi là một người đàn ông nữa sao?"

Vì lý do nào đó, cô không thể cử động dù chỉ một ngón tay. Sự thay đổi đột ngột trong không khí khiến cô nhớ lại ngày đầu tiên nhìn thấy ánh mắt anh trong bóng tối của ngọn núi. 

Anh đưa ngón trỏ ấn nhẹ vào thái dương mình.

"Tôi là một kẻ ngốc, trong đầu chỉ có duy nhất một thứ."

Lee-yeon không thể đáp lại.

"Là gương mặt của em."

Lee-yeon cảm thấy giống như đang ngồi trên một thứ gì đó sắc nhọn. Cô phải hành động cẩn thận. 

“Lee-yeon, em không biết cảm giác đó đâu,” anh tiếp tục. “Nó làm tôi phát điên.” 

Anh nhíu mày như thể đang chịu đựng cơn đau. “Trong đầu tôi chỉ có hình ảnh gương mặt của một người phụ nữ mà tôi không thể nhớ rõ. Nhưng ý nghĩ rằng có thể tôi sẽ quên cả điều đó khiến tôi rất sợ.”

Lee-yeon không thể rời mắt khỏi Kwon Chae-woo, người vừa cười khô khốc. 

Lẽ ra mình không nên cảm thấy như thế này, nhưng trông anh ấy thật đáng thương, Lee-yeon nghĩ.

“Nếu điều đó xảy ra, tôi có lẽ sẽ trở thành một người chồng rất tồi.” Anh vươn tay, nhẹ nhàng vuốt má Lee-yeon. 

Tim cô đập loạn lên vì kinh hãi. Đầu ngón tay anh lạnh ngắt, và cô sợ rằng anh có thể đang cầm theo một sợi dây hoặc một ống tiêm. Tim cô đập thình thịch, nhanh như thể vừa chạy xong một quãng đường trăm mét.

Thấy Lee-yeon đứng cứng đơ, Choo-ja lặng lẽ lẩm bẩm một mình, “Cậu ta thật sự không phải là một người đàn ông bình thường.”

Choo-ja lấy điện thoại ra, lục tìm một số liên lạc nào đó. 

Trước tiên, mình phải tìm hiểu xem Kwon Chae-woo thực sự là ai. - Bà nghĩ 

……

Đêm đó, Lee-yeon ở lại một mình dưới tầng một, lấy cớ "công việc" để không phải lên tầng. Hôm nay, dù thế nào đi nữa, mình cũng sẽ không ngủ với anh ta.

Cô muốn đóng và khóa cửa lên tầng hai mãi mãi, nhưng cái khóa đó đã bị hỏng – mà thủ phạm không ai khác chính là Kwon Chae-woo. 

Khi cô len lén nhìn vào căn phòng qua khe cửa hé mở, cô thấy anh đang chống đẩy. Phần thân trên để trần, bóng loáng mồ hôi, trong khi phần thân dưới được che bởi chiếc quần rộng. Anh thậm chí không thở hổn hển dù đang tập luyện.

Tấm lưng cơ bắp, đường eo sắc nét, những đường gân nổi bật, cùng với nhịp độ đều đặn. Sự hồi phục của anh nhanh đến đáng kinh ngạc. Lee-yeon có thể thấy sự khác biệt rõ rệt giữa người đàn ông thực vật trước đây và người đàn ông mạnh mẽ đang hiện diện trước mắt cô.

Cô cảm thấy thoải mái với cây cối, nhưng không phải với thú dữ. 

Tiếng chuông đồng hồ vang lên kéo Lee-yeon ra khỏi dòng suy nghĩ. 

Cô đi vào phòng ngủ của mình và đóng cửa lại. Nhịp thở cô gấp gáp. Một cơn đau nhói xuất hiện sau đầu cô. 

Từ lúc mặt trời lặn, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Làm cách nào để tránh phải qua đêm với Kwon Chae-woo?

Sau vài giây, có tiếng gõ cửa. 

"Lee-yeon," giọng của Kwon Chae-woo vang lên.

Cô có thể thấy bóng chân anh dưới khe cửa, nơi lớp sơn đã bong tróc. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy lo lắng về cánh cửa cũ kỹ không được khóa chặt này.

Lee-yeon kéo chăn trùm kín đầu, cố gắng chặn âm thanh lại. 

Đi về phòng đi! 

Cô lặp đi lặp lại trong đầu. Nhưng từ nhỏ đến giờ, chưa bao giờ lời cầu nguyện của cô được đáp lại.

Nắm tay cửa rung lắc dữ dội như sắp rơi ra. Lee-yeon cắn môi, giả vờ như đang ngủ.

"Lee-yeon, mở cửa ra."

Cô run rẩy khi nghe giọng nói trầm thấp, không cảm xúc của anh. Cô nghĩ nếu có thể nhìn thấy đôi mắt của người đàn ông đứng bên ngoài, có lẽ cô sẽ bớt sợ hơn một chút, nhưng chỉ riêng giọng nói thấp trầm của anh cũng đủ khiến cô kinh hãi.

Sự im lặng bao trùm. 

Bao lâu rồi? Lee-yeon tự hỏi. 

Sàn gỗ bên ngoài cửa kêu cọt kẹt. 

Lee-yeon hất tấm chăn ra khỏi người và lặng lẽ bước ra khỏi giường. Khi nghe tiếng bước chân anh rời khỏi cửa, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Người phụ nữ tự nhận là vợ anh lại đang tránh né chồng mình. Anh sẽ nghĩ gì về tình huống này?

Khoảnh khắc đồng hồ vang lên, cơ thể cô đã hành động trước khi nghĩ xong. Lee-yeon ghé tai sát vào cửa.

"Em nghĩ tôi đã rời đi sao?" Giọng nói bất ngờ vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.