Lee-yeon giật mình lùi lại khỏi cánh cửa. Cô đưa tay lên bịt miệng, cố gắng không hét lên.
"Em đi đâu vậy? Lại đây."
Khi nhìn xuống, cô thấy bóng chân của anh lại xuất hiện qua khe hở dưới cửa. Có lẽ, Kwon Chae-woo cũng đang quan sát bóng của cô khi cô lùi ra xa.
Vậy tiếng kẹt kẹt mình nghe lúc nãy là gì…? Lee-yeon cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập loạn nhịp.
"Lại gần cửa đi. Tôi không ngửi thấy mùi của em."
"Cái… cái gì cơ?!"
"Em không biết sao? Em có mùi như cỏ ướt ấy."
Rầm!
Cánh cửa rung lên. Lee-yeon lùi lại một bước. Bóng đèn chập chờn dưới sức ép. Lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi.
"Tôi thậm chí không biết mình là ai nếu không có em." Kwon Chae-woo nói nhỏ, trán tựa vào cánh cửa. "Dù tay chân vẫn gắn trên cơ thể, nhưng tôi không thực sự cảm nhận được liệu mình có đang sống hay không."
Cô nghe thấy tiếng gì đó cào lên cánh cửa và kinh hoàng nhận ra đó là móng tay anh ta. Phòng ngủ giờ đây như một cái bẫy. Người đàn ông này không ngừng khiến cô hoảng sợ và nghi ngờ.
Cô thật sự rất sợ.
"Vậy nên, hãy nói với tôi rằng đây không phải là giấc mơ—"
Cốp! Anh lại đập trán vào cánh cửa.
"Nói với tôi rằng tôi chưa phát điên đi."
"Nói với tôi về quá khứ của tôi. Bất cứ điều gì cũng được. Chỉ cần thuyết phục tôi rằng tôi đã từng tồn tại đi."
Rầm!
Hơi thở của anh gấp gáp. Lee-yeon thoáng nghĩ rằng anh có thể dễ dàng phá tan cánh cửa cũ kỹ này.
Cô hoảng sợ.
Nhưng anh không phá cửa.
Anh chỉ tiếp tục cào vào nó và đập đầu lên đó.
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng cô.
Tử tế, nhẹ nhàng, lịch sự…
Cô đã nói những lời vô nghĩa đó với Kwon Chae-woo chỉ để cứu mình. Bây giờ, bằng chứng hiển hiện trước mắt cô. Anh không hề giống bất kỳ điều nào trong số đó. Lee-yeon chỉ biết ơn vì lời nói dối của mình đã có tác dụng.
"Kwon Chae-woo."
Tay nắm cửa bằng kim loại lại rung lên khi nghe thấy giọng cô. Lee-yeon nắm chặt hai tay vào nhau, hít một hơi thật sâu.
"Tôi không mặc gì cả vì vừa mới tắm xong," cô nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. Cô tự hỏi liệu anh có tin lời cô không. "Mắt tôi đang cay vì dầu gội. Chúng ta nói chuyện lúc khác được không? Giờ không tiện lắm…"
Một khoảnh khắc im lặng tuyệt đối. Khác hẳn với những tiếng đập cửa hoang dại và dữ dội lúc trước, anh dừng tất cả ngay lập tức. Anh thay đổi chỉ trong chớp mắt.
"Ừ." Giọng anh trầm trầm, nặng nề. "Ngủ ngon."
Đó là điều mà Lee-yeon đã mong muốn nghe từ lâu, nhưng cô vẫn không thể nào cảm thấy an tâm. Cô xoa hai bàn tay lạnh ngắt vào nhau, vẫn còn căng thẳng.
"Nhớ khóa cửa lại nhé."
Lời anh nói hoàn toàn trái ngược với hành động trước đó của anh. Lee-yeon gãi cánh tay mình một cách vô thức, cảm giác bất an len lỏi trong tâm trí.
Két.
Cuối cùng, Kwon Chae-woo cũng rời đi! Khi nhìn thấy bóng anh dần xa khỏi khe cửa, cô cố gắng thả lỏng đôi vai đang cứng đờ.
"Tôi nói trước cho chắc, em đừng lên tầng hai nhé."
"Hả? Tại sao?"
"Tôi định cạo lông phần dưới của mình, lâu lắm rồi chưa vệ sinh."
Lee-yeon chớp mắt đầy bối rối. Không hiểu sao, cô có thể cảm nhận được anh đang cười.
"Vậy nhé, Lee-yeon. Gặp lại em sau."
Giọng anh như thể biết rằng anh sẽ không gặp lại Lee-yeon trong một khoảng thời gian.
Đêm đó, Lee-yeon không thể ngủ ngon.
Ngược lại, Kwon Chae-woo không thể tỉnh dậy trong suốt hơn một tuần sau đêm ấy.
…..
Lee-yeon giật mình tỉnh dậy sau một cơn ác mộng.
Cô thức dậy trong tình trạng mồ hôi đẫm người, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Chỉ khi tỉnh táo hoàn toàn, cô mới nhớ hôm nay là ngày gì.
À, là "ngày đó"…
Cảm giác như toàn bộ sức lực rời khỏi cơ thể cô, ngay cả khi ngày mới còn chưa thực sự bắt đầu.
"Giám đốc So!"
Khi nhìn đồng hồ, cô nhận ra đã trễ giờ làm hơn bình thường rất nhiều. Vừa vội vàng bước xuống giường, cô đã cảm thấy hoa mắt, choáng váng.
"Cô sốt à?" Choo-ja hỏi.
Bà vừa bước vào phòng, vội đỡ Lee-yeon dậy. Chạm tay lên trán cô để kiểm tra nhiệt độ, trên trán bà hằn rõ nét lo lắng.
"Sao ngày nào cô cũng bận rộn thế này? Hôm nay nghỉ ngơi. Cũng chẳng có nhiều việc cần làm đâu."
Lee-yeon nhíu mày, gạt tay Choo-ja ra rồi đứng dậy. Cô siết chặt tay để làm giảm cảm giác tê rần. "Chính những lúc như thế này, tôi lại càng phải làm việc nhiều hơn," cô đáp.
"Tôi đã bảo không cần rồi mà! Sao cô cứng đầu thế? Nghỉ một ngày đi!" Choo-ja nói, giọng nghiêm khắc, hai tay chống hông. "Hôm nay em chỉ nên lên tầng hai ngắm mấy cái cây của mình thôi!"
Lee-yeon bước về phía phòng tắm. Cô dừng lại trước gương, mở vòi nước. Người phụ nữ trong gương trông gầy guộc. Đứa trẻ với mái tóc rối bù ngày nào giờ đã biến mất. Như thể nó chưa từng tồn tại.
Tôi sinh ra đã sai.
Cô bé trong giấc mơ liên tục viết đi viết lại câu đó bằng đôi tay nhỏ bé của mình.
Tôi sinh ra đã sai.
Tôi sinh ra đã sai.
Cô đã phải viết câu đó không ngừng. Chồng giấy A4 chồng chất cao hơn cả chiều cao của Lee-yeon lúc nhỏ. Đó là những "bản kiểm điểm" mà cô phải viết bất cứ khi nào có thời gian rảnh, cho đến khi cô rời khỏi nhà năm 17 tuổi.
"Nhưng mà, Giám đốc So, tôi quên chưa hỏi điều này," Choo-ja nói vọng vào từ bên ngoài.
"Cậu con rể thực vật của chúng ta ngủ suốt như thế… vậy cậu ấy đi vệ sinh kiểu gì nhỉ?"