Bẫy Hoa

Chương 17: Chương 17




Lee-yeon bật cười. 

Hôm nay cũng chẳng khác gì mọi ngày. 

Như mọi khi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Bởi vì cô đã quên mất ngày sinh nhật của mình từ lâu.

Khi lần đầu Choo-ja bước lên tầng hai, bà đã nhìn quanh ngôi nhà một cách tỉ mỉ chẳng khác nào một nhân viên bất động sản. Thấy cấu trúc gọn gàng cùng đồ nội thất sang trọng, bà rút bút ra và đánh dấu vào ô "Rất nhiều tiền" trong danh sách đánh giá.

"Em nghe nói anh ta tự vào nhà vệ sinh," Lee-yeon nói.

"Trong khi ngủ? Như mộng du hả?"

"Đúng vậy."

"Trời! Đúng là một gã kỳ lạ."

Một lần, Lee-yeon vô tình vào xem anh ta thế nào, nhưng khi nhìn thấy Kwon Chae-woo đứng sừng sững trong bóng tối, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Da anh ta đẹp thật đấy." Khi Choo-ja định đưa tay chạm vào anh, Lee-yeon lập tức nắm lấy tay bà.

"Anh ấy có thể tỉnh dậy đấy."

"Không đâu, chị thử lắc rồi mà anh ta không tỉnh." Choo-ja khăng khăng.

"Nhưng mà vẫn…." Lee-yeon tránh ánh mắt bà và lùi một bước khỏi giường.

Những ồn ào kéo dài suốt vài ngày giờ đây trở nên mờ nhạt, như thể tất cả chỉ là một giấc mơ. 

|Mình không thể tin được là mình đã lấy lại được cuộc sống yên bình.|

Lee-yeon nhìn xuống người đàn ông đang nằm bất động như người chết, gương mặt anh bình thản đến mức cô hiếm khi thấy được.

|Làm ơn,| cô thầm cầu nguyện. |Làm ơn cứ ngủ như thế này thôi.|

"À này, em có đọc báo không? Nhớ ngôi trường tiểu học chúng ta từng học không? Hiệu trưởng gặp rắc rối to đấy. Có tin đồn nói rằng sân chơi của trường đã bị biến thành vùng đất hoang do xây dựng…" Choo-ja đột nhiên dừng lại và nhìn Lee-yeon.

"Chắc người gửi in cho mấy tờ báo không phải là em đâu, đúng không?" 

Lee-yeon gãi má. Choo-ja tròn mắt.

"Em gửi tin đó cho báo à?!" Choo-ja hỏi lớn.

"Thì… em chỉ nghĩ là…"

"Em còn định làm ăn không hả?! Chị đã bảo bao nhiêu lần rồi, chúng ta sống bằng việc chăm sóc khách hàng cơ mà!"

Lee-yeon rời khỏi tầng hai mà không nói thêm lời nào. Cô vẫn nghe tiếng Choo-ja hét lên phía sau khi đang bước xuống cầu thang, nhưng cô chẳng thể làm gì khác.

"Em có não không hả―?!"

Lee-yeon cố gắng không bật cười. 

Không chỉ có hiệu trưởng lợi dụng cây cối và chỉ xem chúng như vật trang trí. Một thế giới coi trọng cây cối hơn con người sẽ không bao giờ tồn tại. Lee-yeon biết rõ điều đó, nhưng với cô, điều đó chẳng thành vấn đề.

[Vậy nhé, Lee-yeon. Hẹn gặp em sau.]

Cơn ớn lạnh bất chợt khiến cô rùng mình. Đã một tuần trôi qua kể từ khi người đàn ông đó không tỉnh dậy. 

Có lẽ, Kwon Chae-woo đã dự đoán trước kết quả của việc không ngủ cùng cô.

…..

"Điên mất thôi!" 

Lee-yeon, vừa nếm thử đất ở gốc cây, nghiến chặt răng. Cô bất ngờ tháo chiếc mũ rơm xuống với vẻ mặt nghiêm trọng và đi thẳng vào nhà hàng.

"Ông chủ!"

"Chào mừng quý khách! À, là cô à! Đi đi đi!" Người đàn ông nhăn mặt ngay khi thấy Lee-yeon.

"Ông lại định giết chúng nữa đúng không?"

"Tôi không biết cô đang nói gì." Người đàn ông vỗ mạnh vào vai Lee-yeon và đẩy cô ra cửa. Tuy nhiên, cô nắm chặt lấy cánh cửa, nhất quyết không chịu đi.

"Lần trước, ông cho thuốc diệt cỏ vào ống dẫn và làm chết cây—"

"Nếu cô còn tiếp tục phá rối công việc của tôi, tôi sẽ gọi cảnh sát đấy."

"Lần này, ông đổ nước biển, đúng không?" Cô vẫn còn cảm nhận được vị mặn.

Các khách hàng bắt đầu xì xào khi thấy hai người cãi nhau. 

Mặt người đàn ông đỏ bừng. Con nhỏ phiền phức này đang phá hoại việc kinh doanh của mình đây mà.

"Tôi đã thấy lạ khi cây ngân hạnh cứ héo dần."

"Tôi không có gọi cô! Đây không phải việc của cô!"

Người đàn ông đẩy mạnh Lee-yeon ra khỏi nhà hàng. Ông ta nheo mắt nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ khó chịu. Nhưng đối với Lee-yeon, đôi mắt lo lắng, run rẩy của ông ta lại dễ đọc đến mức nực cười.

"Bệnh viện của cô phá sản là vì cô cứ lén lút đến từng nhà như vậy, lo chuyện bao đồng đó, biết không?"

"Tôi biết."

"Nếu biết rồi thì đừng làm mấy chuyện tương tự nữa!" Ông ta nhổ nước bọt xuống đất.

Cả làng ai cũng biết So Lee-yeon, giám đốc Bệnh viện Cây Vân Sam. 

Gần đây, cô lại càng nổi tiếng hơn vì tai tiếng sau khi bài báo về hiệu trưởng trường tiểu học được đăng liên quan đến việc xây dựng trường. Nhiều người dân đã bị vẻ ngoài ngây thơ của cô đánh lừa, hoàn toàn trái ngược với tính cách thẳng thắn, cứng rắn của cô.

Vị bác sĩ cây này không bận tâm đến hoàn cảnh của con người. Cô luôn vội vã cứu lấy cây cối mỗi khi có thể, và nhiều người cho rằng cô bị điên.

"Im mồm và biến đi được không?" Chủ nhà hàng gằn giọng. 

"Tôi có quyền làm bất cứ điều gì tôi muốn với cái cây trên đất của tôi, và tôi sẽ không bao giờ gọi bệnh viện của cô đến giúp! Đừng làm phiền nữa, đi đi! Cô đang quá giới hạn rồi đấy!"

"Vậy ai sẽ làm điều đó?"

"Gì cơ?"

"Nếu không phải tôi, thì ai sẽ giúp cây ngân hạnh đó?" Lee-yeon chỉ tay về phía cái cây đang chết dần. "Tôi biết ông đang cố ý bỏ nó vì nó che khuất biển hiệu nhà hàng ông."

Mặt người đàn ông cứng lại.

"Mỗi sáng, ông phun nước biển, bóc vỏ cây, rồi bôi dầu thải để giết nó. Ông còn tiêm thuốc trừ sâu vào tán cây và dùng máy cưa cưa cánh của nó." Giọng cô run rẩy. "Chuyện gì sẽ xảy ra với chúng nếu tôi ngừng quan tâm? Dù trong mắt mọi người, chúng chẳng khác gì cột điện, nhưng chúng là những sinh vật sống! Một khi đã bén rễ, chúng xứng đáng được sống!" Những cảm xúc bất an mà Lee-yeon kìm nén từ sáng giờ đây bùng nổ thành cơn xúc động mãnh liệt.

"Ông là ai mà lại có quyền giết những cái cây này? Ai cho ông quyền đó? Chúng đã làm gì ông?" Cô cảm thấy như ruột gan mình đang bị xoắn lại. Hình ảnh bàn tay nhỏ bé run rẩy cầm bút và những tờ bản kiểm điểm chất cao hơn cả chiều cao của cô ngày bé lại hiện về trong tâm trí.

"Không công bằng chút nào khi chúng bị sử dụng và vứt bỏ như vậy."

Người đàn ông tức giận trước sự cứng đầu như trẻ con của cô, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của người phụ nữ, đột nhiên ông cảm thấy khó thở vì lý do nào đó.

"Ông có muốn nghe điều gì đáng sợ không?" Lee-yeon hỏi, giọng lạnh lùng. "Ngay cả khi ông chết đi, những cái cây này vẫn sẽ sống tiếp."

Chúng sẽ sống qua hàng thế kỷ. 

Lee-yeon nghiến răng, cố kìm nén những giọt nước mắt.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.