Mọi thứ đã trở nên rối tung.
Đó là một ngày thật khó khăn và để lại cô kiệt sức. Lee-yeon ngồi trên ghế sofa, ôm chặt một trong những chậu cây yêu thích của mình. Cô tìm kiếm sự an ủi từ những cái cây. Theo bản năng, cô ngước mắt lên nhìn về phía tầng hai. Cô giật mình. Cô lắc đầu để xua tan những suy nghĩ trong đầu.
Mình đang làm cái gì thế này? Mình không nên nhìn về phía đó. Người đàn ông đó chẳng liên quan gì đến mình!
Một tuần yên bình, không có chuyện gì xảy ra – đúng như điều mà Lee-yeon luôn mong muốn. Cuối cùng cô cũng tìm được một chút bình yên trong cuộc sống và cảm thấy tận hưởng nó.
Nhưng Kwon Chae-woo ngủ càng lâu, những đêm mất ngủ của Lee-yeon lại càng nhiều. Sau những ngày đêm hỗn loạn mà cô đã trải qua vì người đàn ông đó, sự yên tĩnh này lại khiến cô bất an.
Cô ghét phải thừa nhận điều đó, nhưng hai năm sống chung với một người như thực vật, cô đã hình thành một loại cân bằng kỳ lạ. Có lẽ đây là điều không thể tránh khỏi. Lee-yeon trở nên quá lo lắng và mỗi đêm đều kiểm tra anh ta để chắc chắn rằng anh vẫn đang hôn mê và chưa tỉnh lại.
"Ôi trời, không, không. Đừng nghĩ nữa… đừng nghĩ nữa…" Lee-yeon nghiêng người về phía trước, dí mũi vào những chiếc lá thảo dược trong chậu cây cô đang ôm.
Đột nhiên, Lee-yeon ngẩng đầu lên. Cái gì thế?!
Nó rất nhẹ, nhưng cô nghe thấy một tiếng khóc khe khẽ từ đâu đó.
Cô hoảng sợ ngồi thẳng dậy đầy cảnh giác.
Thứ đầu tiên cô nhìn thấy trước mặt mình là cầu thang dẫn lên tầng hai. Cô nhìn chằm chằm chúng với vẻ nghi ngờ. Lee-yeon đấu tranh tư tưởng một lúc rồi cẩn thận bước lên cầu thang.
Cô mở cánh cửa cũ kỹ trên tầng hai.
Chiếc đèn bên cạnh giường tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Người đàn ông nằm trên giường bất động đến mức anh ta trông giống một bức tượng hơn là con người.
Nhưng rõ ràng mình đã nghe thấy gì đó mà…
Lee-yeon đưa tay lại gần mũi và miệng của Kwon Chae-woo.
Cô cảm nhận được hơi thở của anh phả nhẹ vào da mình. Sau đó, cô đứng dậy và nhìn quanh phòng. Tiếng động đó chẳng phải phát ra từ đây sao?
Cô thấy miệng của Kwon Chae-woo hơi hé mở. Cơ thể cô theo phản xạ cứng đờ lại. Nhưng người đàn ông không tỉnh dậy, và những âm thanh phát ra từ miệng anh không phải lời đe dọa mà là nỗi buồn.
Anh đang khóc trong giấc ngủ.
"Ahh…"
Cả cơ thể Lee-yeon như đông cứng lại, từ đầu đến chân.
Kwon Chae-woo đang khóc.
Những giọt nước mắt dày đặc lăn dài từ khóe mắt anh.
"Không…" anh lẩm bẩm. Đôi môi khô khốc của anh khó nhọc phát ra những từ ngữ mơ hồ. "Đi… Đi đi…."
Khuôn mặt anh nhăn lại vì đau đớn.
Anh ta đang gặp ác mộng sao? Lee-yeon cảm thấy khó hiểu. Lạ thật. Mình chưa bao giờ nghĩ rằng những kẻ sát nhân lại có ác mộng. Nếu anh ta đã làm nhiều điều kinh khủng như vậy, thì ác mộng là xứng đáng. Người ta gọi là nghiệp đó.
Khi nhìn xuống anh, cô cảm giác như một gánh nặng đã được nhấc khỏi ngực mình. Ánh mắt cô dừng lại ở những giọt nước mắt của anh. Sau một lúc, anh bắt đầu thở hổn hển.
"Giấu tôi…," anh lắp bắp. "Quên đi…"
Người đàn ông tiếp tục lẩm bẩm những từ ngữ rời rạc, khó hiểu. Lee-yeon không tài nào hiểu được anh đang nói gì. Trông anh thật tuyệt vọng, thậm chí còn có chút đau khổ.
"Giấu tôi…!"
Gương mặt điển trai giờ méo mó vì đau đớn. Lee-yeon siết chặt rồi lại thả lỏng đôi tay, không biết lúc này mình nên làm gì.
Choo-ja từng khen ngợi vẻ đẹp trai của anh khi lần đầu nhìn thấy. Lúc đó Lee-yeon đã gật đầu đồng ý, nhưng cô cũng biết rằng anh là một kẻ sát nhân lạnh lùng, sẵn sàng bẻ gãy cổ bất cứ ai dám lén nhìn mặt anh.
Nhưng bây giờ, trông anh giống như đang cố chạy trốn khỏi điều gì đó.
"—sống…," anh thở hổn hển.
Lee-yeon phải thừa nhận rằng cô lo lắng cho anh. Cô quay người định xuống lầu nhưng không ngăn được mình ngoái đầu nhìn lại.
Do dự một lúc, cô tiến đến gần anh, đưa tay ra để ít nhất lau đi những giọt nước mắt ấy. Khi tay cô chạm vào làn da nóng bừng của anh, một tia tĩnh điện giật nhẹ khiến cô rụt tay lại.
"Có vẻ anh không muốn ngủ nhỉ, Kwon Chae-woo," Lee-yeon nói nhỏ. "Nhưng tôi thì không muốn anh tỉnh lại."
"Làm ơn… Tôi…"
Cô đã luôn chỉ thấy anh khi đang ngủ, với khuôn mặt lạnh lùng hoặc vô cảm. Nhìn anh thế này, buồn bã rơi nước mắt, thật kỳ lạ.
Lee-yeon lau tay vào bộ đồ ngủ của mình. Có thể, anh cũng là con người thật sự. Nhưng tôi đã hy vọng anh không phải…
"Nhưng tôi sẽ không cảm thấy tội lỗi nếu anh mãi không tỉnh lại… hoặc….có lẽ chỉ hơi áy náy một chút. Nhưng như thế sẽ tốt hơn," Lee-yeon vò rối tóc mình. "Tôi còn cảm thấy ít thương cảm cho anh hơn cả những cái cây ngoài đường."
Cô thở dài một cách mệt mỏi và ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường. Tựa cằm lên đầu gối, cô bắt đầu lẩm bẩm: "Cây cối thì rõ ràng và hiền lành, còn anh thì thuộc nhóm độc hại. Anh có biết cây ăn thịt đáng sợ thế nào không? Chúng rất khó xử lý."
"Đừng khóc," Lee-yeon nói khi cô đưa tay lau đi những giọt nước mắt của anh. "Anh phải tự lau nước mắt của mình chứ."
"Tôi không thể khóc, vì dù có khóc cũng chẳng ai nghe tôi," Lee-yeon rầu rỉ nói.
Chỉ có những cái cây, những bông hoa nở rộ mỗi mùa, mới lắng nghe câu chuyện của cô. Đối với Lee-yeon, người chưa từng có bạn bè, chúng là những người bạn duy nhất của cô.
"Hôm nay, tôi đã nếm thử đất dưới gốc cây. Nó rất mặn, nhưng đáng lẽ chúng không phải như thế," cô tiếp tục. "Nước mắt của anh cũng như vậy sao?"
Lee-yeon đứng giữa hai lựa chọn: giúp Kwon Chae-woo thoát khỏi cơn ác mộng, hoặc để mặc anh. Cô nghiêng người về phía anh và thì thầm vào tai anh.
"Ai đã đổ nước biển lên anh?" cô hỏi. Người đàn ông không trả lời, nhưng anh nhíu mày. Sống mũi anh hơi nhăn lại. Kwon Chae-woo tiếp tục thở dốc và rên rỉ khe khẽ.
"Hôm nay, anh trông giống hệt cái cây ngân hạnh tôi thấy ở nhà hàng sushi," Lee-yeon lầm bầm.
Có những lúc người ta tự lừa dối bản thân và đưa ra quyết định sai lầm dù biết rõ rằng nó có thể nguy hiểm.
Lee-yeon đối diện với anh, cố gắng quên đi cơn sốt nhẹ mà cô đã chịu cả ngày và kiềm chế không bỏ chạy vì sợ hãi trước những gì mình sắp làm.
"Cứ coi đây là quà sinh nhật đi," cô thì thầm.
Hôm nay là một ngày tồi tệ, và cô muốn khóc. Lee-yeon quyết định và nằm xuống bên cạnh người đàn ông.