"Tôi nghĩ bây giờ vẫn còn quá sớm để chúng ta đi cùng nhau," cô giải thích.
"Là tôi chưa sẵn sàng, hay là em?"
Lee-yeon nghẹn lời trong một thoáng.
"Tôi chỉ làm những gì em bảo," anh nói. "Chỉ những gì em yêu cầu và cho phép tôi làm. Vậy nên, hãy để tôi đi cùng em."
Anh đang nói cái gì vậy...? Lee-yeon hoang mang.
Cứ như cô mới là người nắm quyền ở đây. Nhìn anh, cô nhớ lại con người của anh. Có lẽ cô là một kẻ nói dối và giỏi che giấu, nhưng anh lại là một kẻ giết người ngoan ngoãn. Điều đó khiến cô nghẹn lời và bối rối.
Không ai giỏi làm người khác cứng họng như Kwon Chae-woo.
Vì một lý do nào đó, nụ cười của anh cứ vương vấn trong tâm trí cô rất lâu.
…..
Lee-yeon bước vào sảnh tiệc của khách sạn Hwaido Grand.
"Nhìn kìa, bệnh viện Spruce cũng đến đấy." Những tiếng thì thầm bắt đầu vang lên.
Ngay khoảnh khắc chiếc mũ rơm của Lee-yeon lướt qua, những tiếng bàn tán lập tức im bặt. Những ánh mắt nhìn cô đầy nghi ngờ, thậm chí có chút e dè. Bệnh viện Spruce là một nơi khó định nghĩa với những bác sĩ cây khác. Họ không thể quyết định được nơi này là đồng minh hay kẻ thù.
Đặc biệt khi ở đó chỉ có Lee-yeon trẻ tuổi và một người đàn bà già dặn, cả hai dường như là một cặp đôi hoàn hảo. Mọi người thường xuyên bàn tán về họ. Một bác sĩ cây trẻ tuổi, cô độc, không bao giờ trò chuyện cá nhân hay thân mật với ai; và một nhà trị liệu thực vật, Gye Choo-ja, người từng là "nàng thơ" trong lòng mọi người đàn ông trong khu vực.
Trong ngành này, đa phần mọi người đều đã ở độ tuổi ngoài 50 hoặc 60. Không thể có ai là không biết đến Choo-ja. Một người như cây cổ thụ, người kia là bông hoa héo úa. Họ quả thực là một cặp đôi kỳ lạ.
Lee-yeon cảm thấy ngợp thở trước những ánh mắt đang soi xét mình.
|Đây là lý do tôi ghét đến những nơi đông người.|
Đôi mắt có thể kể đủ mọi loại cảm xúc. Không ai giấu được suy nghĩ trong đôi mắt của mình. Khi đối mặt với quá nhiều cảm xúc thô ráp, không qua kiểm soát, Lee-yeon thường thấy đau dạ dày.
Đôi tay cô dần trở nên lạnh ngắt. Đột nhiên, có một thứ gì đó ấm áp giữ lấy tay cô. Giật mình, cô nhanh chóng rụt tay lại, nhưng Kwon Chae-woo lại dịu dàng giữ chắc.
"Chẳng phải anh nói rằng anh chỉ làm những gì tôi bảo sao?" Lee-yeon lườm anh. Người đàn ông từ tốn nở một nụ cười.
"Tôi sẽ làm mà. Em chọn đi." Bình thường, vẻ lạnh lùng của anh đủ khiến bất cứ ai cũng e ngại mà tránh xa. Nhưng hôm nay, nụ cười đó lại khiến anh trông ngây thơ đến lạ.
"Là mắt hay miệng?"
"Gì cơ?" Lee-yeon ngơ ngác hỏi.
"Những con người cứ nhìn em mãi ấy. Em muốn mắt hay miệng họ biến mất? Nếu em không muốn nói, dùng tay chỉ cũng được."
Đầu óc cô trống rỗng. Sự khó chịu trong lòng cũng dần tan biến.
"Họ có biết em đã kết hôn rồi không?"
"Gì cơ? K-không―"
"Không à?" Anh hỏi, giọng sắc lạnh.
Có phải là sai lầm khi đưa anh ấy đi cùng không nhỉ?
Giọng nói đầy sự đe dọa của Kwon Chae-woo khiến Lee-yeon lo sợ rằng anh có thể khôi phục lại ký ức. Cô cảm thấy bất lực.
"Vì... anh đã trong trạng thái thực vật một thời gian dài. Có lẽ nhiều người không biết tôi đã kết hôn."
Đôi mắt anh quét qua đám đông trông thật đáng sợ. Lee-yeon khẽ kéo tay áo anh, lo lắng rằng mọi kích thích từ bên ngoài có thể làm anh nhớ lại những ký ức đã mất.
"Đừng làm gì cả."
"Đó là điều em muốn sao?"
"Anh đã hứa anh sẽ chỉ làm những gì tôi cho phép thôi."
Kwon Chae-woo nhìn khuôn mặt căng cứng của Lee-yeon. "Vừa rồi tôi không ngoan hả?"
"Gì cơ?" Cô ngơ ngác.
"Chẳng phải chủ nhân sẽ vuốt ve chú chó cưng khi chúng cắn những thứ làm phiền mình sao?"
Má, cái quái gì vậy? Ai lại nuôi chó kiểu đó... Lee-yeon bối rối nghĩ.
Kwon Chae-woo nhẹ nhàng nghịch những sợi tóc dài của Lee-yeon. Anh hơi nhíu mày. "Tôi vừa làm gì mà không được phép hả?"
Lee-yeon cảm thấy như mình đang lơ lửng giữa không gian. Cô nhìn vào gương mặt đẹp trai của anh, không biết phải trả lời câu hỏi của anh thế nào cho đúng. Trong đôi mắt nâu nhạt của Kwon Chae-woo không có chút tinh quái nào, nhưng Lee-yeon không dễ bị đánh lừa.
Một người đàn ông với nhận thức sai lệch về bản thân đôi khi sẽ không biết đâu là giới hạn. Và ngay lúc này, dù anh không còn nhớ mình từng là kẻ giết người, Kwon Chae-woo vẫn có thể rất nguy hiểm.
Thay vì giải thích dài dòng, cô quyết định nói rõ ràng với anh. "Đúng vậy."
Kwon Chae-woo quay sang nhìn Lee-yeon khi nghe giọng nói cứng rắn của cô. Cô quyết tâm không để bản thân bị khuất phục trước ánh mắt sắc bén và đầy kiên định của anh như mọi khi.
Anh đang tính toán điều gì đó trong đầu, cô có thể thấy được điều đó. Chẳng mấy chốc, anh khẽ gật đầu như thể đã hiểu ý cô.
Lee-yeon cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm và buông bỏ mọi căng thẳng mà cô đang mang theo.
Thấy anh trông dịu dàng như vậy, cô gần như muốn vuốt tóc anh. Cô cố kìm nén ý định đó, nhưng khi tay cô vô tình chạm vào tay anh, cô không thể không hoảng hốt. "Kwon Chae-woo, tay anh nóng quá!"
"Điều đó làm em khó chịu à?"
"Gì cơ? Không có. Nhưng có phải anh bị sốt không?"
"Tôi ổn mà."
"Anh chắc chứ? Lỡ cơn sốt này làm cơ thể anh tệ hơn thì sao?"
Kwon Chae-woo rất tận hưởng khoảnh khắc này. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng việc có ai đó lo lắng cho mình lại khiến anh cảm thấy ấm áp đến vậy.
Anh khẽ cắn môi, nhìn gương mặt của Lee-yeon. Cô không nhận ra, nhưng Kwon Chae-woo ước gì có thể ghi nhớ từng đường nét trên khuôn mặt cô và khắc sâu mãi mãi trong tâm trí mình.
"Tôi thích cảm giác này."
"Hả?" Cô ngạc nhiên hỏi lại.
"Tôi thích cái cảm giác tim đập nhanh mỗi khi nhìn em."
"Anh có thật sự ổn không vậy?" Lee-yeon lo lắng và không giấu được sự nghi ngờ.
"Rất ổn," anh khẳng định chắc nịch.
Anh mỉm cười với cô. Không gian trong sảnh trở nên im lặng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Kwon Chae-woo và Lee-yeon. Cô ý thức rất rõ điều đó.
Một thân hình cao lớn, săn chắc. Mái tóc được cắt gọn gàng làm nổi bật sống mũi sắc nét. Đôi lông mày hoàn hảo tô điểm cho đôi mắt lạnh lùng nhưng cuốn hút. Tất cả mọi người đều bị mê hoặc.
Đúng lúc đó, cánh cửa hội trường mở ra. "Tôi phải đi đây. Anh có thể đợi ở đây."
Lee-yeon quay lưng, hòa vào dòng người đang tiến vào hội trường. Chỉ khi ấy cô mới nhận ra mình đã nắm tay anh suốt từ nãy đến giờ.
Kwon Chae-woo giữ lấy tay cô thêm vài giây, rồi mới từ từ buông ra.