Bẫy Hoa

Chương 25: Chương 25




"Vậy là em định làm thật sao?" Choo-ja ngạc nhiên hỏi. Bà vừa mới quay lại.

Choo-ja hiểu rất rõ sự ác cảm của Lee-yeon đối với việc tương tác với người khác. Những "người theo đuôi" Lee-yeon từ thời tiểu học cho đến đại học chỉ là lời đồn, chứ không phải bạn bè thực sự. Cô luôn lo lắng và tự ti khi ở giữa đám đông.

"Em thực sự sẽ làm à?" Choo-ja lặp lại câu hỏi.

"Phải."

"Không phải em từng nói sẽ có đội quay phim và nhiều người quá mức sao?"

"Chắc em bị loại trước khi điều đó xảy ra..." Lee-yeon khẽ nghịch đôi tay, ánh mắt né tránh cái nhìn của Choo-ja. "Hiện tại, mục tiêu duy nhất của em là đánh bại D Hospital."

Choo-ja chỉ biết chớp mắt, bối rối. Nghe cô nói có vẻ rất kiên quyết. Sao cô ấy lại quyết tâm như vậy, đặc biệt khi nhìn Kwon Chae-woo như thế? Choo-ja quan sát Lee-yeon một cách kỹ lưỡng. Có chuyện gì xảy ra sao?


 

"Xin lỗi, tôi chẳng giúp được gì cả," Kwon Chae-woo nói, giọng đầy áy náy.

"Không đâu! Không sao mà. Anh luôn ở đây bên cạnh tôi mà," Lee-yeon đáp, ánh mắt dịu dàng.

Gương mặt anh tối sầm lại. Dù suy nghĩ thế nào, lời nói của cô cũng chẳng giống một lời khen như cô định diễn đạt.

"Lee-yeon, em thích gì ở tôi vậy? Ban ngày lẫn ban đêm tôi đều không giúp được gì. Tôi thấy mình thật sự vô dụng."

"Đó là vì anh giống như một cái cây."

"Gì cơ?"

Toang rồi! 

Lee-yeon vội nở nụ cười, cố gắng sửa chữa lời nói của mình. "Ý tôi là anh luôn trầm lặng và dịu dàng, chìm đắm trong thế giới riêng của mình," cô giải thích. "Thường thì anh không trả lời khi tôi gọi. Tôi lúc nào cũng là người nói mãi không dứt, còn anh thì luôn im lặng lắng nghe."

Choo-ja gật đầu, như để ủng hộ lời cô. Có lẽ cô đang nói về quãng thời gian anh ở trong trạng thái thực vật. 

Ôi trời… cô ấy đúng là biết cách tạo ra những lời nói dối rất thuyết phục.

"...Và theo thời gian, tôi cảm thấy thoải mái hơn khi ở bên anh."

Choo-ja nhíu mày. Bà không chắc liệu Lee-yeon đang nói dối để khiến mọi thứ nghe hợp lý, hay những cảm xúc thật sự bên trong cô đang vô thức tuôn ra. 

Đôi khi, khi đối đầu với quái vật, chính ta lại trở thành quái vật. 

Bà nhìn Lee-yeon chăm chú. Cô ấy đang nói dối để lừa anh, hay lừa chính bản thân mình đây?

"Như vậy trả lời được câu hỏi của anh chưa?" Lee-yeon hỏi.

Kwon Chae-woo nhìn cô chăm chú, ánh mắt sâu như muốn nhấn chìm cô.

…..

"Vậy bây giờ chúng ta đi ngủ được chưa?"

Khoảnh khắc này cuối cùng cũng đến. Ngay từ lúc đánh thức anh, xuất phát từ sự thương hại không cần thiết, cô đã biết rằng mình sẽ không thể tìm ra lý do đủ thuyết phục để từ chối việc ngủ chung giường với anh. Cô không thể nghĩ ra cách nào thoát khỏi tình huống này. Nếu cô đề nghị ngủ ở phòng khác, chắc chắn anh sẽ nảy sinh nghi ngờ và đặt câu hỏi. Và rồi Kwon Chae-woo sẽ mãi mãi nghi ngờ cô.

"Tôi đi tắm đã, rồi sẽ gặp anh trên tầng hai nhé" cô nói.

"Vậy… chúng ta tắm chung được không?"

"Hả? Không đời nào!" Lee-yeon gần như hét lên, vẻ mặt đầy hoảng loạng.

"Sao em ngạc nhiên dữ vậy?" Kwon Chae-woo hỏi, giọng thản nhiên.

"Bởi vì tôi… Tôi được nuôi dạy trong một gia đình rất bảo thủ," cô vội vàng bịa ra. "Tôi được dạy rằng việc ngồi gần con trai sau 7 tuổi đã là không phù hợp rồi. Tôi biết nghe thì kỳ lạ, nhưng đó là cách tôi lớn lên đó."

"Wow… vậy điều đó cũng áp dụng cả với chồng của em à?"

"Kết hôn không có nghĩa là được phép làm mọi thứ đâu, anh biết không."

"Vậy thì cái gì mới được?" Kwon Chae-woo tiến lại gần cô hơn. 

"Dạy tôi đi, Lee-yeon," anh nói nhẹ nhàng. "Có rất nhiều thứ tôi đã quên mất rồi."

Cô cố gắng nói gì đó, nhưng không tìm được từ ngữ nào.

"Lee-yeon?"

"D-Dạ?!" cô trả lời nhưng giọng đã lạc đi.

"Tôi nghĩ sự tự tin của mình sẽ giảm xuống nếu em cứ liên tục tránh né việc thân mật với tôi. Em chưa bao giờ đối xử với tôi như chồng của em cả."

Lee-yeon không thể đáp lại.

"Vì tôi như thế này nên em đã để tôi nằm đó suốt một tuần mà không đánh thức tôi. Em thật sự không cần tôi. Tôi nói có sai không?"

Máu trong người cô chợt lạnh buốt. 

Anh không hề sai, và điều đó khiến cô vừa bực bội vừa xấu hổ. 

Dường như anh đã đọc thấu những suy nghĩ sâu kín nhất mà cô cố giấu đi.

"Bác sĩ nói vẫn chưa có gì chắc chắn. Và tôi đã luôn ở bên anh khi anh còn ngủ mà…"

Những lời biện minh nghe thật thảm hại, và cô biết rõ điều đó. Ngay cả chính Lee-yeon cũng cảm thấy những lý do của mình thật hời hợt, nên cô đành im bặt. Kwon Chae-woo lắc đầu như thể chuyện đó chẳng quan trọng.

"Tôi chỉ biết rằng em là người nắm giữ mỗi buổi sáng của tôi." Lời nói của anh khơi lên một cảm giác tội lỗi kỳ lạ trong cô. Sự thiếu chân thành của cô có thể khiến anh nghi ngờ tất cả mọi thứ.

"Em không muốn dạy tôi cũng không sao," anh nói, "Nhưng đừng vì thế mà ngăn tôi làm tròn trách nhiệm của mình với tư cách là chồng em."

"Và 'trách nhiệm' đó bao gồm cả việc tắm chung sao?" Lee-yeon hỏi, giọng miễn cưỡng.

Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt đầy thắc mắc. "Tôi không hiểu, Lee-yeon. Em đang sợ điều gì? Trước đây, với mối quan hệ của chúng ta thì trước đây chắc chắn phải từng thân mật hơn thế chứ, đúng không? Chỉ là tắm thôi mà."

Lee-yeon không nói nên lời. Những lời nói dối của cô đang quay lại phản bội cô.

"Lý do chúng ta không hứng thú với chuyện chăn gối có lẽ là vì chúng ta luôn giữ khoảng cách thế này," anh gợi ý. "Hãy cởi mở với tôi một chút."

Lee-yeon cạn kiệt lý do, không còn gì để nói. Cô chỉ muốn anh im lặng thôi. 

"Được rồi," cô nói. "Tôi sẽ để anh kỳ lưng cho tôi. Nhưng chỉ kỳ lưng thôi, không hơn gì nữa."

Anh mỉm cười hài lòng.




 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.