Bẫy Hoa

Chương 28: Chương 28




"Anh nhớ lại rồi đúng không?" Lee-yeon run rẩy trong vòng tay anh hỏi. Câu hỏi của cô khiến anh giật mình. 


 

"Đúng không?!" cô hỏi lại.


 

Lee-yeon sợ hãi. Một người trung thành và dịu dàng đột nhiên cắn vào cổ cô một cách hung hăng như vậy chỉ có thể có nghĩa là con người thật của anh đã trở lại. 


 

Anh điên rồi. Cô sợ viễn cảnh tồi tệ nhất có thể xảy ra. Anh có thể giết cô.


 

"Anh nhớ lại rồi sao?" Giọng cô đau khổ. Nghe có vẻ đáng sợ.


 

Điều đó đưa Kwon Chae-woo trở về hiện tại. Anh dừng lại hành động mình đang làm. Anh nhìn vào cái cổ bị bầm tím của cô và nhìn thấy Lee-yeon đang run rẩy. Trông cô rất đau đớn. 


 

"Không…", anh ngượng ngùng nói, "Không… Lee-yeon."


 

Đôi mắt Lee-yeon phản chiếu sự sợ hãi và nghi ngờ. Máu cô lạnh ngắt. Cô nhìn Kwon Chae-woo bằng đôi mắt kinh hãi.


 

Cô nhìn anh như thể cô nhìn thấy một con quái vật. 

Kwon Chae-woo tràn ngập cảm giác tội lỗi và xấu hổ. 


 

Ánh mắt cô kể lên câu chuyện về con người mà có thể đã từng là anh trong quá khứ. Khi sự hưng phấn của anh dịu xuống, thứ còn lại chỉ là cảm giác xấu hổ mà thôi.


 

"Xin lỗi em, Lee-yeon." anh nói. "Tôi mất kiểm soát một lúc và phạm sai lầm." Anh cúi đầu và tự vóc tóc mình. Sau đó, anh lấy lòng bàn tay che mắt mình. 

"Tôi…thật sự xin lỗi em."


 

Tuy nhiên, có vô vàn câu hỏi đang sôi sục trong đầu anh. 

Nhưng tại sao cô lại hỏi anh liệu ký ức của anh đã quay trở lại chưa? Là vì anh đã chạm vào cô sao? Kwon Chae-woo của quá khứ đã làm gì để khiến cô phản ứng như vậy? 

Anh hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh bản thân.

Anh hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại. “Lee-yeon, tốt nhất là hôm nay chúng ta không nên ngủ chung.”

“Sao cơ?”

“Đó sẽ là hình phạt của tôi. Tôi sẽ từ bỏ buổi sáng của mình.” Anh nhìn cô. “Dù có kéo dài một tháng hay hai tháng cũng không sao. Đừng đánh thức tôi dậy cho đến khi em có thể tha thứ cho tôi.”

Kwon Chae-woo đứng dậy khỏi giường. Anh có ý gì vậy? Anh nói thật sao? Lee-yeon mở to mắt nhìn anh bắt đầu bước đi. Cô vô cùng nhẹ nhõm khi biết trí nhớ của anh vẫn chưa trở lại và cô có thể ngủ một mình. 

Cô nhíu mày khi sờ cổ mình.

Cô đứng dậy khỏi giường và đi theo Kwon Chae-woo. “Đợi chút, Kwon Chae-woo!”

Anh ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng nói gấp gáp của cô từ dưới chân cầu thang. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, anh buông một câu chửi rủa trầm thấp. Lee-yeon có thể nhận ra đó là một từ chửi tục rất nặng.

….

Kwon Chae-woo hơi há miệng và cau mày như thể đang đau đớn.

"Sao vậy? Anh ổn chứ?" Lee-yeon hỏi, bối rối. Cô bước xuống cầu thang nhưng Kwon Chae-woo lại giơ tay ngăn cô lại.

"Em cứ ở đó đi", anh nói với giọng kiềm chế.

"Tại sao?" cô hỏi.

“Nếu em lại gần thêm chút nữa, tôi sẽ không thể để em ngủ một mình được đâu. Vậy nên, cứ đứng yên đó đi.”

Lee-yeon không nhúc nhích.

"Hay là em muốn nhìn anh xuất tinh à?"

Mắt Lee-yeon vô thức hướng xuống phần thân dưới của anh. Cô nhận ra anh vẫn còn …nứng.

“Vậy…. có nghĩa là em muốn nhìn nó sao?” Anh nheo mắt lại.

"Hả?! K-không!" Lee-yeon nói và tránh mắt đi.


 

"Thật à?" anh nói, "Mấy giây trước trông em còn rất hứng thú mà."

“Tôi không có,” Lee-yeon đáp trả. “Tôi chỉ muốn kiểm tra xem có thứ gì rơi xuống sàn không. Là chủ nhân của ngôi nhà này, tôi phải giữ cho nó sạch sẽ. Tôi không thể bất cẩn như người khác được.”

Cô cáu kỉnh, tránh né ánh mắt anh.

“Sàn nhà thì vẫn ổn. Tạm thời thôi,” anh nói, giọng cũng đầy khó chịu. “Nhưng nếu em cứ bắt tôi đứng thế này mãi, nó sẽ chẳng ổn lâu nữa đâu.”

Khuôn mặt Lee-yeon đỏ bừng. Kwon Chae-woo nghiến răng như thể anh đang rất khó khăn để kiềm chế bản thân. Sự đỏ mặt của cô khiến anh càng khó khăn hơn.

Ngay khi quyết định xong, anh nhanh chóng quay người lại và băng qua tầng một. Lee-yeon trân trân nhìn anh bước đi, ngơ ngác. Mãi đến lúc đó, cô mới nhận ra mình đến đây để nói gì đó.

“Chờ chút!” cô nói, chạy theo anh. “Nếu anh muốn ngủ một mình, thì chúng ta nên đổi phòng. Khoan đã, tại sao anh lại sang phòng tôi? Vậy tôi sẽ phải—”

Kwon Chae-woo đã đóng sầm cửa lại và khóa trái cửa phòng từ bên trong. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh như vậy.

Trong khi đó, Kwon Chae-woo cố gắng lờ đi giọng nói của cô. Chiếc giường với mùi hương của cô là một thiên đường khủng khiếp đối với anh. Nó nhắc anh nhớ đến cô. Anh vùi mặt vào gối nằm của cô và bắt đầu sục dương vật của mình, cố gắng thỏa mãn cơn thèm khát của mình dành cho cô.

…..

“Ở bệnh viện này chỉ có em, Choo-ja và tôi thôi sao?” Kwon Chae-woo từng hỏi khi đang trên đường đến buổi tiệc gặp mặt.


 

“Còn một người nữa. Nhưng cậu ấy giống bác sĩ côn trùng hơn. Nhưng… đã lâu rồi chúng tôi không gặp cậu ấy. Cậu ấy bận học.”


 

“Cậu ấy cũng là giáo viên à?”


 

“Ừm… cậu ấy học tiểu học.” Lee-yeon không cung cấp thêm thông tin nào nữa. Cuối cùng thì Kwon Chae-woo cũng sẽ gặp anh thôi.


 

“Giám đốc!” 

Cửa trước bật mở, và giọng nói của một cậu bé vang lên khắp căn phòng. Đứa trẻ đang mang một chiếc ba lô to căng phồng, như sắp bung ra vì đồ đạc bên trong, nhưng bước chân lại rất dứt khoát. Trên tay cậu bé là một chiếc hộp đựng côn trùng trong suốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.