Bẫy Hoa

Chương 29: Chương 29




Đó là Lee Gyu-baek, một cậu bé 7 tuổi, vừa mới vào tiểu học.

"Bây giờ em có thể tự phân biệt được một con bọ rùa hai mươi tám đốm lớn và một con bọ rùa hai mươi tám đốm bình thường. Mùa hè này em sẽ bắt ruồi sao béo Trung Quốc để nghiên cứu."

Như thường lệ, Gyu-baek nói lan man về kiến ​​thức của mình thay vì nói 'xin chào'. Cậu nhóc ngồi xuống, lấy một cuốn sách về côn trùng và bắt đầu đọc.

Có hai tin tốt. Một là, tiêu chí đầu tiên của giải đấu cho Dự án Hwaidome đã được tiết lộ. Thứ hai, bác sĩ côn trùng cuối cùng đã đến thăm bệnh viện sau một thời gian dài.

Lee-yeon vẫy tay chào đứa trẻ rồi quay lại với chiếc máy tính của mình. Tổng cộng có 50 công ty tham gia vòng tuyển chọn mở. Trong số đó, đối thủ đầu tiên của Bệnh viện Spruce là Bệnh viện Green Tree, một nơi mà cô biết rất rõ.

Bệnh viện này được coi là ổn định về nhiều mặt, bao gồm kỹ năng, danh tiếng và sự nghiệp. Xét theo các chỉ số quản lý khách quan, Bệnh viện Spruce còn phải đi một chặng đường dài nữa mới có thể so sánh với Bệnh viện Green Tree.

“Vậy, vòng thi đầu tiên là gì?” Choo-ja vừa hỏi vừa bước lại gần cô.

“Tỉa cây.”

“Họ làm rùm beng về cuộc thi này đến mức chị cứ tưởng thử thách đầu tiên phải khó lắm. Nhưng… tỉa cây á? Thật luôn? Chuyện nhỏ thôi mà! Em có muốn chị lau kéo giúp không?”

“Em biết. Nhưng vấn đề là….”

“Cái gì?”

“Cây cao 30 mét.”

Choo-ja và Lee-yeon nhìn nhau rồi im lặng. Vấn đề nằm ở chỗ cái cây đó cao bằng một tòa nhà mười tầng. Có vẻ như thành phố Hwayang đã dành riêng những trường hợp phức tạp nhất chỉ để đưa vào cuộc thi công cộng này.

Lee-yeon chăm chú nhìn vào bức ảnh đính kèm trong email. Một cành cây bị biến dạng, cong queo đang vươn ra đường. Nếu nó gãy, đó sẽ là một tai họa. Nó có thể rơi xuống những chiếc xe đang chạy bên dưới và gây ra một vụ tai nạn khủng khiếp.

“Đợi đã, cái này nghĩa là sao?” Choo-ja nhíu mày, đọc email. “Em không được dùng xe thang à?”

Bằng cách làm cho tình huống trở nên phức tạp, ban tổ chức đã thể hiện rõ ý định của mình. “Có vẻ như chúng ta sẽ phải tự trèo lên cây rồi.”

Bài kiểm tra có vẻ tập trung vào sức bền của các bác sĩ cây. Công việc của bác sĩ cây đòi hỏi thể lực và họ thường phải trèo cây để phẫu thuật. Bài kiểm tra này nhằm mục đích xem các bác sĩ cây có tận tâm và không sợ hãi khi làm điều đó hay không.

“Nhưng ngay cả khi em có thể trèo lên cây đó, thì cành cây cũng có thể không chịu được sức nặng của một người!” Choo-ja nói. Bà ấy nói đúng. Việc trèo lên một cái cây cao như vậy và tỉa cành sẽ không dễ dàng chút nào. Lee-yeon liếc nhìn Gyu-baek, người vừa bước đến cửa phòng cô.

“Đợi đã!” Lee-yeon nói, “Cậu không thể vào đó được!”

Lee-yeon chạy đến ngăn cậu lại nhưng cậu bé có vẻ nhanh hơn. Cậu xoay nắm cửa và bước vào phòng cô. 

Sự im lặng bao trùm. 

Một người đàn ông đang nằm trên giường của Lee-yeon. Rèm cửa phòng cô đã đóng. Làn da nhợt nhạt và lông mi của anh trông như bị đóng băng.

"Trước giờ em chưa bao giờ thấy một con côn trùng nào như thế này." Gyu-baek mở to mắt và lẩm bẩm. Đôi mắt của cậu bé lấp lánh trước cảnh tượng bất ngờ này. Sau đó, cậu cẩn thận kéo tấm chăn phủ lên người người đàn ông xuống.

“Con côn trùng đực này có đầu, thân và chân, tự hào với một cơ thể hoàn hảo gồm hai tay và hai chân.” Gyu-baek nói như thể cậu đang viết một mục trong bách khoa toàn thư. Đó là cách riêng để Gyu-baek hiểu người lạ.

“Nó có đặc điểm là chiều dài cơ thể lớn hơn chiếc giường, đôi tay và chân to, cùng chiếc mũi sắc nhọn.” Gyu-baek nói, tay chạm lên sống mũi của mình. "Bộ phận sinh dục nam—"

"Dừng, dừng!" Lee-yeon kéo cậu bé ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Gyu-baek ngước nhìn Lee-yeon với đôi mắt sáng ngời đầy tò mò.

“Anh ấy là bạn trai của chị hả?”

“Không.”

“Con đực vào tổ của con cái để động dục với con cái hoặc canh trứng. Bách khoa toàn thư về động vật, trang một trăm chín mươi ba.”

Lee-yeon ho và sờ sờ gáy. “Chị đã nói với cậu là không phải mà.”

“Chị bắt con đực đó rồi nhốt nó hả?”

“Cái gì?!”

“Con đực đó… nó là loài hiếm đó.”

Lee-yeon bối rối nhìn Gyu-baek mà không nói một lời. 

“Em thích hình dáng của con đực này. Trông nó ngầu lắm. Với sức mạnh và cơ thể của nó, nó sẽ trở thành một thợ săn giỏi. Răng của nó rất cứng. Chân của nó thì khỏe.”

Đôi mắt Gyu-baek lấp lánh vô cùng phấn khích. Lee-yeon thở dài mệt mỏi. “Gyu-baek, anh ấy không hiếm mà là nguy hiểm.”

“Những con đực mạnh mẽ vốn dĩ rất nguy hiểm.”

Gyu-baek không ngừng lải nhải đầy khó chịu. “Con đực đó không thức dậy. Nó ngủ cả vào ban ngày. Còn chị chỉ thích cây cối, nên chắc chị đã bắt nó bằng cách dùng thuốc độc rồi.”

Lee-yeon lắc đầu. 

Cô mở rèm phòng khách để thông gió cho căn phòng quá nóng này. 

Một tiếng hét thoát ra khỏi miệng cô. 

Ngoài cửa sổ, Hwang Jo-yoon đang trèo lên như một con côn trùng và cố gắng nhìn vào bên trong. Má hắn áp vào kính cửa sổ. Cô lấy lại bình tĩnh sau cú sốc và mở cửa sổ.

“Anh đang làm cái quái gì ở đây thế?”

“Lee-yeon.” Hwang Jo-yoon buồn bã nhìn Lee-yeon. “Tôi thấy một đứa trẻ đi vào nhà cô.”

“Thế thì sao?”

Hwang Jo-yoon liếc qua vai Lee-yeon. Gyu-baek nhìn hắn và bắt đầu viết lại vào bách khoa toàn thư của mình.

“Con đực này, với đầu, bụng và chân, có hình dáng rất kỳ lạ. Nhìn nó không đẹp chút nào,” Gyu-baek lẩm bẩm.

“Gyu-baek.” Lee-yeon cố ngăn cậu lại.


 

“Với hai tay và hai chân, nó chỉ đủ bộ phận cơ bản, nhưng dáng vẻ của nó ngoài cửa sổ trông rất kỳ quặc. Nó có vẻ như không tỉnh táo cho cho lắm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.