"Lee-yeon, đã đến lúc thay đổi rồi," Gye Choo-ja nói, đôi mắt lóe lên tia phấn khởi khi đưa màn hình điện thoại của mình cho Lee-yeon xem.
"Gì vậy?" Lee-yeon hỏi, tò mò dừng tay lại khi đang viết vào nhật ký điều trị.
"Em có biết công ty Soleil Landscaping không?"
Lee-yeon gật đầu. Ai mà không biết công ty đó chứ. Họ nổi tiếng khắp vùng với những dự án quy mô lớn.
"Anh ta là con trai của chủ tịch công ty Soleil Landscaping," Choo-ja nói, đồng thời nhướn mày đầy ẩn ý.
Lee-yeon đảo mắt trước sự hào hứng của Choo-ja và nhìn vào bức ảnh trên điện thoại. "Ồ," cô buông một tiếng, rồi rời mắt khỏi bức hình và tiếp tục viết vào nhật ký. Choo-ja nhíu mày khi thấy thái độ thờ ơ của Lee-yeon.
"Thế thôi à? Chỉ Ồ một tiếng là xong hả?" Choo-ja ngạc nhiên hỏi.
"Quản lý, chị không nghĩ anh ta hơi quá trẻ để hẹn hò với chị à? Nhìn vào chắc người ta tưởng cháu nội của chị đấy," Lee-yeon vừa viết vừa nói, không thèm ngẩng lên.
"Không phải chị, mà là em đấy!" Choo-ja đáp ngay.
"Gì cơ?!"
Lee-yeon thốt lên, ngơ ngác trước hướng đi bất ngờ của cuộc trò chuyện.
"Chúng ta không thể tiếp tục công việc được nữa. Đã đến giới hạn rồi. Các hợp đồng lớn đều kết thúc, và bệnh viện D đang thâu tóm toàn bộ các dự án còn lại," Choo-ja nói với giọng buồn bã.
Lee-yeon có thể nhìn thấy nỗi buồn trong mắt quản lý, một cảm giác mà cô cũng đồng cảm. Cô nghiến chặt quai hàm để che giấu cơn giận và sự thất vọng đang dâng trào trong lồng ngực.
Bệnh viện Khoa Nông sinh học Đại học D. Một bệnh viện cây lớn vừa xây dựng tòa nhà năm tầng mới, đi kèm với phòng thí nghiệm riêng.
Bệnh viện D, sau khi tiến vào Hwaido, đã tích cực tiếp cận các công ty cảnh quan, vườn ươm, công trình dân dụng và các tập đoàn nông nghiệp. Họ nhanh chóng "khuấy đảo" cả Hwaido, ai cũng muốn ký hợp đồng với họ. Điều này đã mang lại cho họ nguồn lực để xây dựng một tòa nhà năm tầng với phòng thí nghiệm nghiên cứu riêng, càng khẳng định vị thế của họ trên thị trường.
Trước những thay đổi này, bệnh viện của Lee-yeon gần như không thể cầm cự. Các hợp đồng biến mất chỉ sau một đêm, và với việc mất đi phần lớn các dự án, bệnh viện phải sống dựa vào các buổi khám cây định kỳ tại tòa thị chính cùng một vài khách hàng lẻ chọn dịch vụ giá rẻ.
"Với tình trạng này chúng ta phải làm gì đó thôi! Không thể bỏ cuộc được!" Choo-ja nói đầy tuyệt vọng, vừa đi qua đi lại trong phòng.
"Biết làm gì chứ?! Đóng cửa bệnh viện và đi làm ở D Hospital à?!" Lee-yeon lớn tiếng đáp lại. Đó chính là điều mà hầu hết các doanh nhân ở Hwaido đã và đang làm.
"Xin lỗi quản lý, em không có ý lớn tiếng với chị." Lee-yeon nhanh chóng xin lỗi, cảm thấy áy náy vì trút cơn giận của mình lên đồng nghiệp.
"Chị không để bụng đâu. Em muốn đi làm ở D Hospital rồi viết lời nguyền lên tường nhà vệ sinh của họ không?" Choo-ja cười khúc khích, nhớ lại lần Lee-yeon ném phân bón vào cần cẩu xây dựng và bỏ chạy trong một cuộc biểu tình môi trường phản đối việc cấp phép xây sân golf.
"Chị biết em rất thông minh, nhưng có lẽ em nên thử giành lại hợp đồng đi," Choo-ja nói đầy ẩn ý, đưa điện thoại ra trước mặt Lee-yeon. Nhìn thấy ánh mắt láu cá của quản lý, Lee-yeon lập tức nghiêm mặt. Bức ảnh trên màn hình điện thoại không cần giải thích nhiều, cô đã hiểu rõ ý đồ tiếp theo của bà.
"Tất cả những gì em cần làm là uống trà với anh ta thôi."
"C-cái gì? Đừng có điên!" Lee-yeon thốt lên, lùi lại một bước, cố gắng xử lý những gì Choo-ja đang tính toán.
"Nghe nói con trai của Sole đang ở Hàn Quốc để tham gia mấy buổi hẹn hò xem mắt. Em chỉ cần đến và giới thiệu bản thân thôi. Chị thậm chí đã có danh sách các cô gái anh ta sẽ gặp rồi đấy." Choo-ja nhướn mày đầy ẩn ý.
"Em không đi đâu! Chị làm em giống như kẻ đào mỏ ấy!" Lee-yeon kêu lên và ngồi phịch xuống ghế.
"Em đang nói gì vậy?!" Choo-ja lớn tiếng.
Lee-yeon chưa bao giờ thấy Choo-ja lớn tiếng với ai. Quản lý của cô là một phụ nữ xinh đẹp ở tuổi 60 nhưng trông trẻ hơn nhiều so với tuổi thật. Lúc nào bà cũng ăn mặc chỉn chu, là hiện thân của sự thanh lịch với đôi giày cao gót. Trái lại, Lee-yeon thường cảm thấy mình như một nốt lạc lõng bên cạnh Choo-ja, vì cô luôn ưu tiên những bộ quần áo rộng rãi, thoải mái.
"Hãy nghĩ kỹ đi. Tình yêu và lãng mạn bây giờ chẳng quan trọng lắm đâu. Em không cần kết hôn với cậu ta ngay lập tức. Chỉ cần uống trà và tự giới thiệu bản thân thôi. Em làm điều đó để cứu lấy công việc, cứu lấy bệnh viện của mình. Nghĩ cho sự nghiệp cũng không phải chuyện tệ," Choo-ja vừa đi quanh phòng vừa cố gắng thuyết phục Lee-yeon. Kết thúc bài diễn thuyết, bà đứng trước mặt cô, hy vọng rằng cô sẽ đổi ý.
"Em cũng muốn cứu bệnh viện, nhưng mà…" Lee-yeon lẩm bẩm.
"Vậy là được rồi!" Choo-ja reo lên, vỗ tay hào hứng như thể mọi chuyện đã đâu vào đấy.
"Chị đã đưa chìa khóa khách sạn cho em chưa?" Choo-ja hỏi, đã quay lại với kế hoạch sắp đặt buổi gặp mặt như thể nó là chuyện đã định sẵn.
Lee-yeon vẫn còn đang bận suy nghĩ về việc cuộc trò chuyện này đã bất ngờ chuyển hướng nhanh đến mức nào. "Mình chỉ làm điều này vì bệnh viện. Vì sự nghiệp của mình thôi," cô tự trấn an và hít thở sâu.
"Khoan đã! Nhưng chị nghe chuyện này từ đâu vậy?" Lee-yeon hỏi, cắt ngang sự hào hứng và kế hoạch của Choo-ja.
"Nghe chuyện gì cơ?" Choo-ja đáp, vẻ mặt đầy bối rối.
"Chuyện con trai của Sole trở về Hàn Quốc. Và cái danh sách chờ mà chị nói là sao?"
Choo-ja nhướng đôi lông mày được tỉa tót hoàn hảo và mỉm cười. "Chị còn nghe được từ ai ngoài chủ tịch công ty nữa chứ?"
"Gì cơ? Chủ tịch á? Sao ông ấy lại…"
"Sao cái gì mà sao? Chị từng hẹn hò với ông ta mà," Choo-ja nói, giọng đầy tự hào.
"Choo-ja!" Lee-yeon hét lên, bật dậy khỏi ghế, kinh ngạc đến mức không tin vào tai mình. Những câu chuyện tình đầy màu sắc của Choo-ja giống như một câu chuyện cổ tích đen tối đối với Lee-yeon, người có rất ít kinh nghiệm tình trường.
Lee-yeon gặp Choo-ja khi cô mới 17 tuổi. Lúc đó, Lee-yeon vừa bỏ nhà ra đi và không có gì để sống dựa vào, Choo-ja đã cưu mang cô. Choo-ja luôn cố gắng dạy Lee-yeon rằng cuộc sống còn nhiều điều hơn là chỉ biết làm việc cật lực, nhưng cô gái trẻ đã từ chối mọi ý niệm về tình yêu.
Khi Lee-yeon đang đắm chìm trong ký ức, Choo-ja lại tiếp tục một bài diễn thuyết dài bất tận khác.
"… Định mệnh chẳng liên quan gì đến việc tìm kiếm một người bạn đời cả. Chính em là người lựa chọn họ. Vì vậy, đừng bỏ cuộc. Cuộc đời quá ngắn để ăn những món không ngon. Sống lạc hậu chỉ khiến em nhận được những mẩu bánh mì mốc mà thôi."
Trong khi Choo-ja vẫn đang say sưa với bài diễn thuyết của mình, Lee-yeon nhanh chóng lẻn ra ngoài. Cô gái cực kỳ bảo thủ hoàn toàn trái ngược với người phụ nữ lớn tuổi phóng khoáng và đầy sức sống này.
Lee-yeon vừa bước chân ra khỏi cửa đã nghe tiếng Choo-ja hét lên: "Em định sống một mình cả đời à?!"