Bẫy Hoa

Chương 30: Chương 30




“Cậu vừa nói gì―?!”

Hwang Jo-yoon cao giọng như thể bị xúc phạm. 

“Ho-ho,” Gyu-baek nói, như thể cậu vừa tìm thấy điều thú vị nhất từ trước đến giờ. “Thậm chí nó còn sùi bọt mép nữa.”

Đứa trẻ nói đúng. Nhưng điều đó khiến Hwang Jo-yoon cảm thấy không dễ chịu chút nào. Không ai có thể đoán được điều gì sẽ khiến hắn phát điên. 

Lee-yeon đóng cửa sổ lại, bảo Gyu-baek ngồi xuống ghế sofa rồi bước ra cửa chính. Hwang Jo-yoon đứng đó, chờ đợi.

“Nếu anh lại rình mò nhà tôi nữa, tôi sẽ gọi cảnh sát đấy,” Lee-yeon nói.

“Nó có phải là con cô không?”

“Chuyện đó không liên quan đến anh.”

Gyu-baek là một đứa trẻ xuất chúng. Mọi người đều kinh ngạc khi biết rằng cậu làm việc ở bệnh viện trong khi vẫn đang học tiểu học. Tuy nhiên, câu hỏi của Hwang Jo-yoon lại đang can thiệp vào đời sống cá nhân của cô.

“Lee-yeon!” anh ta hét lên.

“Có phải…có phải vì nó mà cô biến mất như vậy không?”

“Ý anh là tôi biến mất sao? Tôi bị đuổi việc vì anh đó.”

“Không thể nào… Tôi đã chăm sóc cô rất tốt và luôn quan tâm đến cô mà! Nhưng sao lại thế được! Sao cô… trong tất cả mọi người… lại có con được chứ!”

Lee-yeon thở dài. Rõ ràng là hắn không hề lắng nghe lời cô nói. Đôi mắt anh giật giật trong cơn giận dữ, và anh áp lòng bàn tay lên mặt mình.

““Tôi sẽ gọi cảnh sát.” Lee-yeon rút điện thoại ra và bấm số gọi cảnh sát.


 

“Lee-yeon, dù nghĩ thế nào tôi vẫn không thể tin được rằng cô đã kết hôn. Có phải cô bị bắt phải sống với anh ta vì nợ nần hay do hoàn cảnh không thể tránh khỏi không? Nếu đúng là vậy, tôi hiểu mà. Tôi có thể giúp cô.”

Tôi thực sự ghét đôi mắt đó. Một đôi mắt ghê tởm và bẩn thỉu.


 

Hắn là một thằng ngốc. Hắn không yêu bất cứ điều gì và không yêu bất kỳ ai hơn chính bản thân hắn. Hắn luôn muốn đóng vai chúa cứu thế ngay cả khi không ai cần hắn. 

Nhất là Lee-yeon. 

Cô chỉ muốn hắn biến mất khỏi cuộc đời cô.

Hắn là một kẻ ngốc và một kẻ theo dõi. Và hắn biết cách sử dụng ảnh hưởng của mình. Thật buồn và bực bội khi trở thành mục tiêu của một người nhỏ nhen như hắn.

“Alo, đồn cảnh sát phải không?” Lee-yeon nói, trừng mắt nhìn Hwang Jo-yoon. “Có một kẻ theo dõi đã đột nhập vào nhà tôi.”

“Lee-yeon, tôi chỉ thực sự lo lắng cho cô thôi mà!” Hwang Jo-yoon nói một cách đầy phấn khích.

"Hình như anh ta say rồi," Lee-yeon nói vào điện thoại. “Anh ta vừa lảm nhảm vừa đang làm ầm lên đây.”

“Lee-yeon!” Khuôn mặt của Hwang Jo-yoon đỏ bừng lên, hắn hành động như thể cô đã phản bội mình. “Quan tâm đến cô cũng bị coi là tội sao?!”

Lee-yeon tạm rời điện thoại khỏi tai một giây. “Không, nhưng theo dõi người khác chắc chắn là một tội, và lén lút leo lên cửa sổ nhà họ cũng vậy. Anh còn thấy vui khi giết côn trùng nữa chứ!”

Đôi mắt cô ấy thật xa lạ -  Hwang Jo-yoon tự nhủ. So Lee-yeon trong quá khứ của hắn là một cô gái cô đơn, dễ tính, dễ bị thuyết phục và dễ khuất phục. 

Còn giám đốc So của ngày hôm nay tỏa ra một thần thái rất khác.

Một người đã chứng kiến ​​một vụ giết người và bị buộc phải sống với một kẻ giết người trong hai năm chắc chắn sẽ thay đổi. 

Lee-yeon luôn sống trong cảnh giác và đề phòng mọi thứ. Không có gì ngạc nhiên khi bây giờ cô thận trọng hơn. 

Đối với Lee-yeon, mỗi ngày đều là một mối nguy hiểm và cô buộc phải cẩn thận. Người đàn ông trước mặt cô lúc này không thực sự làm cô sợ nhiều như trước đây. 

Hiện giờ cô đã can đảm hơn trước rất nhiều.

“Thật buồn cười khi anh chơi với lũ kiến, giết những con côn trùng nhỏ bé, bất lực và giả vờ mình thật vĩ đại. Ngay cả Gyu-baek chưa được tám tuổi của tôi cũng không làm vậy. Thật nực cười khi một đứa trẻ còn trưởng thành hơn anh, một người đàn ông trưởng thành đấy.”

Môi của Hwang Jo-yoon giật giật vì tức giận. 

“Cô… cô có chắc về người chồng của mình không? Lần trước khi chúng ta gặp nhau, có vẻ như anh ta gặp vấn đề trong việc kiểm soát cơn giận. Cô không thấy khó khăn khi sống với một người đàn ông như vậy à?” Giọng hắn đầy thúc ép. “Tôi hỏi như vậy quá đáng không? Chúng ta có thể cùng đến văn phòng quận, chỉ cần cô cho tôi xem giấy tờ, thế là xong!”

“Đủ rồi!” Lee-yeon hét lên. “Tôi không cần phải chứng minh bất cứ điều gì với anh. Anh cho mình là ai hả?”

“Thái độ của cô làm tôi phát điên, cô biết không?” Hắn hét lên và nhổ một bãi nước bọt. “Tôi không có điên, mà là con đĩ như cô khiến tôi phải hành động như thế này đấy!”

Lee-yeon nhận ra rằng không có gì cô nói là quan trọng với hắn cả. Cô không muốn tranh cãi với thứ vô giá trị đó nữa. 

Lee-yeon nhận ra rằng bất kể cô nói gì cũng sẽ không có ý nghĩa gì. Cô không muốn tranh cãi với tên vô dụng này nữa. 

Thà đánh cho hắn vỡ mồm còn hơn. 

Khi Lee-yeon giơ tay lên như thể định ném một nắm đất từ đống đất chất trên xe đẩy, Hwang Jo-yoon lảo đảo lùi lại.


 

“Lo chuyện của anh đi. Đời sống cá nhân của tôi không liên quan gì đến anh hết. Anh chẳng có gì hấp dẫn hết. Tôi tự hỏi anh lấy đâu ra tự tin như vậy, đúng là đồ vô dụng.”


 

Đã nhiều năm trôi qua kể từ khi Lee-yeon bị đuổi khỏi Bệnh viện D vì Hwang Jo-yoon. Hắn luôn tự nhận là yêu cô, nhưng sự thật là hắn chẳng bao giờ yêu ai ngoài chính bản thân mình. 

Hắn là một kẻ độc hại. Một kẻ theo dõi. Hắn chỉ muốn sở hữu cô. Có lẽ hắn đã cố làm khổ cuộc sống của những người phụ nữ khác, và khi họ không chịu nổi sự tệ hại của hắn, hắn lại nhắm vào Lee-yeon vì trong quá khứ, hắn kiểm soát cô rất dễ dàng.

"Tôi có một người chồng rất đáng sợ đấy", Lee-yeon nói.

“Lee-yeon à…” Hwang Jo-yoon lên tiếng, gần như van nài.

“Anh ấy không sợ ai cả. Và đúng là có đôi khi anh ấy khó kiểm soát được tính khí của mình. Nhưng không phải là với tôi. Anh ấy sẽ cắn người đấy, anh biết chứ. Vậy nên, nếu tôi là anh, tôi sẽ chạy ngay đi.”

Đột nhiên cô nhớ lại ‘đêm’ khi Kwon Chae-woo vùi mặt vào cổ cô. Cô đột nhiên xấu hổ và ho khan. Sau đó, cô hạ giọng và nói một cách chắc chắn. “Hơn nữa, anh ấy rất giỏi chôn đồ đấy.”

Cô chỉ tay về phía sân đầy mấy cây xẻng. “Tốt nhất là anh nên tránh xa tầm mắt anh ấy. Anh ấy đã tức giận với anh rồi.”

Lee-yeon quay người lại và bước vào trong. Hwang Jo-yoon không phải là kiểu người để tâm đến bất kỳ lời cảnh báo nào. Hắn nhìn theo bóng lưng cô xa dần và nhớ về Lee-yeon năm hai mươi hai tuổi mà hắn từng quen. 

Mình phải dẫn dắt con cừu lạc lối này về đúng con đường chính đạo -  hắn nghĩ.

Cơn gió xuân lạnh lẽo thổi qua. Lee-yeon kéo rèm lại. 

Hwang Jo-yoon vẫn đứng ngoài kia, nhìn cô chằm chằm với ánh mắt lạnh lùng. Đôi mắt của hắn làm cô liên tưởng đến ống kính đen của một chiếc máy ảnh. Trông hắn có vẻ tức giận.

Khuôn mặt Lee-yeon cứng lại. Cô đã quá chán ngán với ánh mắt ghê rợn của hắn ta.

Từ ngày đó, một lần nữa, Hwang Jo-yoon lại bắt đầu theo dõi cô.



 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.