Bẫy Hoa

Chương 31: Chương 31




Tôi rất muốn đánh thức Kwon Chae-woo - Suy nghĩ về Kwon Chae-woo cứ quẩn quanh trong đầu cô. Ngoài anh ra, cô không thể nghĩ được điều gì khác.

"Thật sự... lại nữa à?" Viên cảnh sát đứng trước cửa nhà lộ rõ vẻ chán nản. Còn Lee-yeon thì căng thẳng. Dù cô có gọi bao nhiêu lần đi nữa, mọi thứ vẫn chẳng hề thay đổi. 

Sáng nào mở cửa ra, cô cũng thấy hoa hồng được đặt trước hiên nhà. Cô có thể cảm nhận ánh mắt đeo bám dai dẳng như bám theo mình của hắn ta ở khắp mọi nơi.

Không biết vô tình hay cố ý mà cô luôn tình cờ chạm mặt Hwang Jo-yoon nhiều lần trong ngày. Dường như hắn ta luốn xuất hiện ở mọi nơi cô đến. Mỗi lần nhìn thấy, hắn ta lại tươi cười chào hỏi cô. Còn Lee-yeon, cô chẳng buồn đáp lại. Cảm giác sợ hãi và áp lực khiến cô gần như suy sụp.

Lẽ ra mình nên gọi cảnh sát ngay từ khi hắn bám trên cửa sổ nhà mình. Tên cặn bã chết tiệt này, đúng là con gián đáng kinh tởm!

Lee-yeon nghiến răng, căm phẫn. Cô cẩn thận thu thập dấu vân tay từ thềm cửa sổ bằng những mẩu băng keo trong. Không chỉ dừng lại ở đó, cô còn mua hẳn một cái bẫy dành cho động vật để tóm con gián này.

"Như tôi đã nói trước đó rồi, không thể xác nhận khuôn mặt và danh tính của anh ta được qua camera an ninh được. Hơn nữa, cũng có vài người khác nhìn vào nhà cô qua bức tường này."

"Vậy còn mấy bông hồng kia thì sao?"

“Có bằng chứng có thể chứng minh Hwang Jo-yoon đã đi làm vào thời điểm đó.” - cảnh sát nói

Lee-yeon vuốt mặt, trông có vẻ căng thẳng. Khuôn mặt cô càng ngày càng sa sầm lại. “Vậy tôi phải làm gì? Các anh là cảnh sát mà! Hắn theo dõi tôi cả ngày lẫn đêm. Các anh là phải giúp tôi chứ!.”

"Cô cảm thấy vậy à?" Viên cảnh sát nhìn cô và thở dài. Lee-yeon biết rằng anh ta đang âm thầm đánh giá mình. Giọng điệu của anh ta đầy vẻ kẻ cả, khiến cô cảm thấy bất lực và chán nản đến mức chẳng còn muốn nói thêm lời nào nữa.

Cuối cùng, cảnh sát rời đi mà không đưa ra bất kỳ giải pháp nào cho cô. Một nữ cảnh sát trẻ, người đã chứng kiến toàn bộ sự việc, tiến lại gần Lee-yeon. Sau khi thấy viên cảnh sát nam đã ngồi vào xe, cô ấy ghé sát và thì thầm với Lee-yeon.

"Vụ này có dính đến mấy tay máu mặt địa phương," nữ cảnh sát thì thầm.

"Cái gì?" Lee-yeon hỏi, trong lòng cô trùng xuống như vừa rơi xuống đáy vực.

"Tôi đã đến bệnh viện D để xác minh bằng chứng ngoại phạm của Hwang Jo-yoon, nhưng ngay lập tức bên bệnh viện gọi thẳng đến đồn cảnh sát của chúng tôi, cảnh báo không được động đến anh ta."

Nỗi sợ hãi của Lee-yeon đã trở thành sự thật. Cô im lặng không trả lời.

“Xin lỗi nhé.” Nữ cảnh sát nhìn cô đầy cảm thông. Lee-yeon gật đầu. Không có gì ngạc nhiên khi Giám đốc Jo lại cố gắng lợi dụng các mối quan hệ của ông ta như vậy.

"Và còn có ghi chép về việc cô từng báo cáo sai sự thật cách đây hai năm, nên..." nữ cảnh sát nói nhỏ, rồi gật đầu chào tạm biệt và rời đi. Lời nói đó như muốn nhắn nhủ với Lee-yeon rằng những kẻ máu mặt đã nhúng tay vào vụ này, và việc báo cáo sai trước đây sẽ gây bất lợi cho cô lúc này.

Vậy là tôi không nên làm gì hết sao?

……

"Hãy suy nghĩ kỹ trước khi đánh thức cậu ấy dậy." Choo-ja bất ngờ lên tiếng khi thấy Lee-yeon đang đứng trong phòng, chăm chú nhìn Kwon Chae-woo.

"Ý chị là sao?" Lee-yeon ngạc nhiên hỏi.

Lee-yeon trông tàn tạ hẳn. Cô đã sụt cân đáng kể vì tất cả những áp lực dồn nén trong thời gian qua. Choo-ja nhìn cô với ánh mắt đầy thương cảm.

"Nếu định lợi dụng anh ta, thì em cũng nên trả lại gì đó xứng đáng chứ."

"Gì cơ?" Lee-yeon sững người, không hiểu ý.

"Ý chị là em nên quyết định cho rõ ràng. Nếu em muốn xem cậu ta như một kẻ sát nhân đến cùng, thì không có gì để bàn cả. Nhưng nếu em cần sự giúp đỡ của cậu ta... mọi chuyện sẽ phức tạp hơn đấy." Choo-ja nhìn thẳng vào mắt Lee-yeon. "Hãy quên Kwon Chae-woo của ngày xưa đi, bất kể cậu ta đã làm gì. Hãy coi cậu ta như một con người mới hoàn toàn."

Lee-yeon nhìn Choo-ja đầy bàng hoàng. 

"Anh ấy không nhớ mình là ai. Tất cả ký ức đã bị xóa sạch. Hiện tại anh ấy chẳng là gì cả," Choo-ja nói tiếp. Lee-yeon cảm thấy một nỗi bất an dâng trào, cô chỉ muốn rời khỏi căn phòng này ngay lập tức.

…..

Sát nhân vẫn mãi là sát nhân. Không quan trọng là anh ta có nhớ về tội ác mình đã phạm phải hay không. Điều đó không xóa bỏ được sự thật rằng anh ta đã giết người và Lee-yeon đã nhìn thấy điều đó. 

Chỉ vì anh ta không nhớ không có nghĩa là anh ta làm. Đã có một người chết mà. Biết được điều đó khiến Lee-yeon cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, bớt đi cảm giác tội lỗi vì đã nói dối Kwon Chae-woo.

Nhưng Choo-ja lại đang thúc giục Lee-yeon tiến thêm một bước nữa. 

"Lee-yeon, người đàn ông đó không còn ký ức nào cả. Kwon Chae-woo bây giờ không phải là người mà em từng gặp trên núi. Cậu ta là một con người hoàn toàn mới, mà cả em lẫn chính Kwon Chae-woo đều không biết rõ."

Lee-yeon không biết phải nói gì. Mọi chuyện không hề đơn giản như Choo-ja nói. Anh đâu phải người "mới". Anh vẫn là anh: một kẻ sát nhân.

Nếu cô đánh thức anh dậy, việc thuyết phục anh tất nhiên sẽ không khó. Vấn đề của cô sẽ được giải quyết nếu anh đe dọa Hwang Jo-yoon. Hắn sẽ không dám ló mặt đến đây nữa. Nhưng...

"Em sẽ ở văn phòng đến sáng."

"Nhưng..."

"Em không muốn nói về chuyện này nữa," Lee-yeon lên tiếng, "Em cần thời gian để suy nghĩ kỹ hơn."

Cô bước ngang qua phòng khách và đi thẳng vào văn phòng.

Choo-ja nghe thấy tiếng loạt soạt, và khi nhìn vào, thấy Lee-yeon đang đeo đôi găng tay phẫu thuật bằng latex. Có vẻ như Lee-yeon định dành cả đêm để chế tạo một loại phân bón mới. Với động tác thuần thục, cô trải một tấm nilon lên bàn và lấy một chiếc hộp thiếc màu đen từ chiếc tủ lạnh mini. Choo-ja lặng lẽ đóng cửa lại, để Lee-yeon tự do làm việc theo ý mình.

Choo-ja lặng lẽ mở cửa phòng ngủ của Lee-yeon. Bà nhìn Kwon Chae-woo đang ngủ yên bình trên giường. Gần đây, bà vừa nhận được một cuộc gọi từ cơ quan điều tra, nơi bà đã gửi yêu cầu xác minh danh tính của Kwon Chae-woo.

Bà đã phát hiện một manh mối liên quan đến ngọn núi phía sau Bệnh viện Spruce Tree. Ngọn núi đó, vùng đất bỏ hoang xung quanh và các con đường mòn liền kề có diện tích tương đương 1/4 Hwaido này. Tất cả đều thuộc sở hữu của một người duy nhất: Kwon Chae-woo.

"Lee-yeon à... rốt cuộc em đã đưa người đàn ông thế nào về nhà mình thế này?" - Choo-ja thì thầm tự hỏi.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.