Bẫy Hoa

Chương 32: Chương 32




Kwon Chae-woo đã có một giấc mơ rất dài. Nhưng ngay khi anh mở mắt ra, anh lại quên hết mọi thứ về nó. Anh nhíu mày khó chịu. Nhưng sự bực bội của anh tan biến ngay khi anh cảm thấy hơi ấm trong vòng tay mình.

"Lee-yeon..."

Lee-yeon vùi mặt ngủ trong vòng tay anh. Anh khẽ kiểm tra vạt tay áo của cô. Đầu ống tay áo ướt đẫm nước mắt, giống hệt lần trước. Anh phát ốm vì những cơn ác mộng của mình. Và thật thảm hại khi để cô nhìn thấy anh khóc.

"Lee-yeon...."

Kwon Chae-woo không biết đã bao lâu trôi qua. Anh nhẹ nhàng lay cô dậy, định hỏi xem mình đã ngủ bao lâu. 

Nhưng Lee-yeon chỉ dụi đầu vào ngực anh, tiếp tục ngủ. 

Bình thường cô luôn căng thẳng và sợ hãi khi ở gần anh. Nhưng bây giờ, nhìn cô ngủ yên bình trong vòng tay mình, anh bất giác mỉm cười. Anh không nỡ đánh thức cô nữa.

Anh ngắm nhìn khuôn mặt cô. Mi mắt cô khẽ run run, đôi lông mày nhíu lại. 

Cô ấy đang gặp ác mộng sao? Anh tựa cằm lên tay, chăm chú quan sát cô. Đúng lúc đó, Lee-yeon chầm chậm mở mắt. Khi nhận ra anh, mắt cô mở lớn đầy bất ngờ.

Kwon Chae-woo cảm thấy sự trống rỗng trong lòng mình được lấp đầy bởi một cảm giác thoải mái, dễ chịu.

"Chào buổi sáng," anh nhẹ nhàng nói.

“A!” Một tiếng kêu vô tình thoát ra khỏi miệng cô.

Lee-yeon không bao giờ quen được với việc Kwon Chae-woo ngủ li bì như người chết suốt nhiều ngày rồi bất thình lình tỉnh dậy, chào cô như chẳng có gì xảy ra. Điều đó luôn khiến cô cảm thấy bất an.

Khoé miệng anh nhếch lên thành một nụ cười.

“Ch…chào,” Lee-yeon nói, giọng vẫn còn ngái ngủ.


 

“Tôi đã ngủ bao lâu rồi?” anh hỏi.


 

“Ừm… hôm nay là ngày thứ tám rồi.”

“Hmm… sao em lại đánh thức tôi dậy sớm thế? Tôi đáng bị phạt lâu hơn.” Anh đưa tay ra và tháo băng trên cổ cô. Vết cắn mà anh để lại trên cổ cô vẫn còn đỏ. Khuôn mặt anh tối sầm lại. 

“Nó vẫn còn bầm tím.”

Nước mắt trào dâng trong mắt Lee-yeon. Cô cắn môi để kìm nén cảm xúc. Các mạch máu trên cổ Kwon Chae-woo như căng lên khi anh nhìn cô như vậy. 

"Lee-yeon, sao vậy?" - Anh nhẹ nhàng hỏi. Anh ngồi thẳng dậy, đưa tay vuốt ve má cô. Sau đó anh mới nhận ra rằng đôi mắt cô thâm quầng, hai gò má hõm sâu vì sụt cân rõ ràng.

Kwon Chae-woo nắm lấy tay cô, ánh mắt kiên định. "Nói tôi nghe đã xảy ra chuyện gì đi. Tôi sẽ không bao giờ để em phải một mình nữa. Và tôi cũng sẽ không để em ngủ một mình. Nếu em không nói, tôi sẽ giữ chặt em hoặc xông vào phòng em nếu em không nói cho tôi biết đấy."

Lee-yeon im lặng một lúc lâu, rồi cuối cùng cũng cất lời. "Có một vài chuyện làm tôi thấy hơi phiền. Tôi đã cố tự giải quyết, nhưng... mọi thứ không đi đúng hướng mà tôi mong đợi, và nó khiến tôi phát điên lên được. Nên... tôi..."

Kwon Chae-woo lặng lẽ vuốt nhẹ bàn tay cô, cảm nhận nhịp tim cô đang đập loạn xạ. Cô bắt đầu lẩm bẩm những lời không đầu không cuối.

"Lee-yeon... bình tĩnh lại nào." 

Kwon Chae-woo nhìn sâu vào mắt cô, cố gắng giúp cô bình tĩnh lại. Cuối cùng, Lee-yeon cũng dần kiểm soát được hơi thở của mình. 

Anh nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên má cô.

"Anh còn nhớ Hwang Jo-yoon không?"

Vừa nghe đến cái tên đó, gương mặt Kwon Chae-woo tối sầm lại. "Tên khốn đó thế nào?" - anh hỏi, giọng trầm đầy tính đe dọa.

"Hắn đang theo dõi tôi. Lúc nào hắn cũng đứng trong sân ngay trước cửa chính nhà tôi."

Lee-yeon tự hỏi liệu Hwang Jo-yoon có đang cố nhìn trộm Kwon Chae-woo thay vì cô không. Có lẽ hắn nghĩ rằng cô đang nói dối về cuộc hôn nhân của này. Có lẽ Hwang Jo-yoon trở nên trơ trẽn và táo tợn hơn vì hắn không thấy Kwon Chae-woo xuất hiện trong nhà.

Lee-yeon đã kịp chụp lại hình hắn. Khi nhấn nút chụp, tay cô run lên vì sợ hãi. Hwang Jo-yoon còn nhìn thẳng vào cô, nở một nụ cười trơ tráo như thể chẳng sợ bất cứ điều gì. 

Cô đã gọi cảnh sát ngay lập tức, nhưng không một ai đến cả. Thậm chí khi đã kéo kín rèm, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt rùng rợn của hắn ở khắp nơi, khiến máu trong người cô như đông cứng lại. Cuối cùng, chỉ còn một nơi duy nhất Lee-yeon có thể tìm đến để trốn.

Kwon Chae-woo không phải là một công tắc mà cô có thể bật tắt tùy ý. Nếu làm vậy với anh là không công bằng, vì anh cũng là một con người. Nhưng Lee-yeon đã quyết định. Cô sẽ nhờ anh giúp, lần cuối cùng. 

Cô cảm thấy tội lỗi vì mỗi khi cần thì cô dựa vào anh, nhưng những lúc khác lại chỉ mong anh ngủ tiếp.

Dù vậy, cô biết rõ chỉ có người đàn ông này mới có thể chấm dứt nỗi khổ sở của cô một lần và mãi mãi. Anh hữu dụng hơn những tên cảnh sát vô trách nhiệm và tham lam kia nhiều. Thứ cô cần lúc này không phải là cảnh sát lười biếng và gian dối, mà là một con sói hung dữ.

Lee-yeon từ chối khuất phục và sợ hãi. Cô từ chối chịu thêm bất cứ trò đùa cợt nào của Hwang Jo-yoon. Với ánh mắt đầy quyết tâm, cô đối mặt với Kwon Chae-woo và kể cho anh mọi chuyện.

“Chắc thời gian qua em vất vả lắm.” Kwon Chae-woo nói sau khi bình tĩnh lắng nghe những gì cô kể.

Kwon Chae-woo cố gắng kiềm chế để không buột ra những lời nguyền rủa Hwang Jo-yoon. Cơn giận sục sôi trong người, đôi tay anh siết chặt lại, các khớp ngón tay trắng bệch vì căng thẳng.

"Tôi sẽ lo chuyện này…." Anh cau mày khi nhắc đến tên Hwang Jo-yoon, nhưng vẫn dịu dàng ôm lấy Lee-yeon. "Hãy để chồng em xử lý, Lee-yeon. Em chỉ cần nghỉ ngơi thôi, được không?"

“À… Anh…”

"Em chỉ cần một giấc thật ngon và ăn uống đầy đủ. Mọi chuyện sẽ ổn thôi." Anh ôm cô chặt hơn, như muốn truyền thêm sự an tâm cho cô…

"Đ-đợi đã. K-không!" Lee-yeon vội đẩy anh ra. Đôi mắt cô tràn ngập sự nghi ngờ và do dự. Cô né tránh ánh nhìn của anh, tay gãi nhẹ lên một bên má trắng ngần.

"Tôi... tôi đã bắt được con bọ đó rồi," cô nói, giọng lắp bắp đầy do dự.

…..

Hwang Jo-yoon là kiểu người không bao giờ bỏ cuộc. Cũng chính tính cách đó đã giúp hắn luôn giành vị trí đứng đầu trong suốt những năm học ở trường. Hắn tốt nghiệp đại học với tinh thần tương tự và bắt đầu đi làm, nhưng kể từ đó, hắn không trưởng thành thêm chút nào. Hắn áp dụng chính tư duy cứng nhắc đó vào cả các mối quan hệ của mình.

Hắn tin rằng không có gì hắn không thể đạt được nếu hắn kiên trì đủ lâu. Thật không may, hắn đã áp dụng cùng một nguyên lý đó vào con người và các mối quan hệ mà không hề tôn trọng mong muốn của đối phương.

"Tôi đã bỏ ra bao nhiêu công sức và thời gian cho cô suốt năm năm trời...!"

"Tôi luôn âm thầm đi theo sau cô—chỉ vì biết sợ cô sẽ lo lắng khi phải đi một mình vào ban đêm. Tôi thậm chí còn hướng cô đi đúng đường, để cô không giao du với những người bạn xấu trong thành phố.

Vào những ngày mưa, tôi thường thức trắng đêm trước cửa nhà cô, như một vệ sĩ, phòng khi cô gặp khó khăn mà không ngủ được. Vậy mà cô luôn đối xử với tình yêu chân thành của tôi như rác rưởi!"

Một ngày kia, Hwang Jo-yoon phát hiện Lee-yeon đã chuyển đến một hòn đảo và mở một bệnh viện nhỏ. Hắn cũng nghe tin bệnh viện của cô đang phá sản. Thậm chí hắn không ngạc nhiên lắm vì hắn đã quá quen với tính cách nổi loạn của So Lee-yeon và những hậu quả mà nó mang lại.

Sau đó, Hwang Jo-yoon đã mua ngôi nhà đối diện bệnh viện của Lee-yeon chỉ để sử dụng làm phòng làm việc. Tất cả là vì Lee-yeon.

Nhưng kết hôn ư?! Làm sao cô có thể kết hôn với người khác ngoài hắn chứ?!

Vì Lee-yeon không hòa đồng với mọi người. Bất kỳ ai biết cô đều sẽ biết điều đó sau khi họ ở bên cô một thời gian. 

Ở độ tuổi đôi mươi, thậm chí cô còn ít giao du hơn bây giờ. 

Cô không dành thời gian cho con người. Tất cả thời gian của cô đều dành để nghiên cứu về cây cối và thực vật. 

Đồng nghiệp và những người được cho là “bạn bè” của cô luôn chế nhạo, gọi cô là kẻ điên. Họ thường ám chỉ rằng cô nên đi gặp bác sĩ tâm thần vì thói quen né tránh con người và sự ám ảnh với cây cối. 

Nhưng cô chưa bao giờ để những lời đó ảnh hưởng đến mình.

Đúng như hắn dự đoán, Lee-yeon vẫn không thay đổi nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.