Bẫy Hoa

Chương 34: Chương 34




“Nếu cậu không muốn rụng hết răng thì tốt nhất nên ngậm cái miệng lại.”

Hwang Jo-yoon gật đầu lia lịa, mặt mày tái mét.

“Ngoan lắm!” Kwon Chae-woo nắm cổ áo Hwang Jo-yoon lôi ra khỏi nhà. Con đường bên ngoài vắng tanh, không một bóng người. Hwang Jo-yoon bật khóc nức nở, nhưng Kwon Chae-woo lại chẳng mảy may quan tâm. 

Anh bước thẳng về phía ngôi nhà đối diện - căn nhà mà Hwang Jo-yoon vừa mua, nơi hắn ta dùng để theo dõi Lee-yeon.

Hwang Jo-yoon giãy giụa, miệng đầy máu. Hắn sợ hãi khi bị lôi vào căn nhà đó cùng người đàn ông lạnh lùng này.

“Cậu đang thắc mắc làm sao tôi biết chỗ trốn của cậu đúng không?” Kwon Chae-woo hỏi, giọng khàn đặc vì kìm nén cơn giận. “Có một đêm, tôi đứng ở hiên bệnh viện và nhìn sang đây. Nếu tôi và Lee-yeon có khoảnh khắc thân mật thì bất kỳ ai đứng bên cửa sổ nhà này đều có thể nhìn thấy hết.”

Hwang Jo-yoon run rẩy, không dám thốt lên lời nào.

“Đáng lẽ cậu nên trốn kỹ vào, đừng để Lee-yeon phát hiện ra chứ,” Kwon Chae-woo nói, ánh mắt lạnh như băng. “Cậu chỉ làm cô ấy thêm tổn thương thôi.”

Hwang Jo-yoon đứng im như tượng, sợ hãi đến mức không dám nhúc nhích.


 

"Người lớn rồi thì nên trưởng thành đi” Kwon Chae-woo khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lại khiến người khác phải rùng mình. “Đừng cư xử như đứa trẻ kẹt trong thân xác một người đàn ông rồi bị đá bay như thế này."

Nói rồi, anh lôi cổ Hwang Jo-yoon, đá tung cửa trước. Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi bị kéo vào nhà, Hwang Jo-yoon nhìn thấy một người đi đường đang xách túi nilon. Hắn gào thét tuyệt vọng, hy vọng người đó sẽ cứu mình. 

Đó là cơ hội duy nhất của hắn.

Người đàn ông đội mũ bóng chày dừng lại, quay sang nhìn họ. Chắc chắn anh ta đã thấy Hwang Jo-yoon bị trói tay. 

Anh ta thấy tôi rồi! Anh ta thấy tôi rồi!

Một tia hy vọng lóe lên trong lòng Hwang Jo-yoon, nhưng người đi đường chỉ quay đi và bước nhanh về phía trước. Hy vọng cuối cùng của hắn tan biến. Một người đi đường khác bước vào một ngôi nhà gần đó mà chẳng thèm liếc nhìn.

Người dân ở đất nước này bị sao vậy? Hwang Jo-yoon tuyệt vọng nhận ra mình không còn đường thoát.

Người đàn ông đội mũ bóng chày bước vào nhà, đặt túi nilon xuống sàn. Báo giấy vương vãi khắp nơi, một số được xếp thành chồng gọn gàng. Gần cửa sổ, một loại ống kính có độ phóng đại cao được lắp đặt cẩn thận. Người đàn ông ngồi xuống, nhìn qua ống kính về phía nhà của Lee-yeon như thể đó là thói quen hàng ngày của anh ta.

Hôm qua hắn ta còn làm ầm ĩ lên, giờ thì đã bị bắt rồi. 

“Hắn ta đã đụng nhầm người rồi. Bị bắt bởi đúng ‘chuyên gia’ luôn,” người đàn ông lẩm bẩm.

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm anh ta được nhìn thấy Kwon Chae-woo ở khoảng cách gần như vậy. Nhưng niềm vui đoàn tụ này chẳng kéo dài được lâu. 

Khoảnh khắc nhìn thấy Kwon Chae-woo lạnh lùng lôi Hwang Jo-yoon vào nhà, da anh ta nổi hết da gà.

Giá như anh ấy không bị chấn thương ở đầu… Người đàn ông mở to mắt, lấy điện thoại ra. 

Kwon Chae-woo trông bình tĩnh lạ thường. Anh ta chưa từng thấy anh ấy điềm tĩnh và ngoan ngoãn đến vậy. Theo những gì anh ta biết, Kwon Chae-woo vốn là người nóng tính và đầy sát khí. 

Xem ra anh ấy thực sự đã mất trí nhớ rồi.

“Giám đốc, tôi là Beom-hee đây.” Ông chủ của tôi… dù có trở nên hiền lành hơn vì chấn thương thì anh ấy vẫn có khả năng giết người đấy.

….

..

.

Lần đầu tiên sau nhiều ngày, Lee-yeon cảm thấy vui vì mình có thể tận hưởng một giấc ngủ sâu và ngon lành. Cô ngồi trên giường, tận hưởng sự yên bình. Không biết từ khi nào, cô đang dần quen với mùi hương lạ trên gối của mình. 

Lâu lắm rồi Lee-yeon mới có được một giấc ngủ sâu và yên bình như thế. 

Nhưng ngay lúc đó, khuôn mặt của một người đàn ông lướt qua tâm trí cô. 

Thế là hết yên bình!

Cô dụi mắt, bước ra phòng khách. “Kwon Chae-woo…”

Người đàn ông đang đứng bên bàn, tỉ mỉ cắt tỉa những bông hoa đỏ rực trông rất thành thạo. Anh nhẹ nhàng loại bỏ gai và cắt tỉa chúng mà một cách dứt khoát.

Lee-yeon mở to mắt. Kwon Chae-woo nhìn cô đang đứng giữa phòng khách.

“Lee-yeon,” anh mỉm cười. “Em ngủ ngon không?”

Anh đặt những bông hoa xuống, nhìn đứng đó, mỉm cười nhẹ nhàng với cô, Lee-yeon cảm thấy những sự kiện xảy ra trong tuần qua như một giấc mơ. 

Anh bước về phía cô.

“Anh đang làm gì vậy?” cô hỏi.

“Anh đang tập cắm hoa.”

“Tại sao?”

“À, anh muốn bắt đầu làm việc lại,” anh nói, “Anh muốn trở lại cuộc sống bình thường. Hoặc ít nhất là như trước khi anh mất trí nhớ.”

Lee-yeon cảm thấy một chút cắn rứt trong lòng. Cô chưa từng cảm thấy hối hận về những lời nói dối mình tạo ra, vì cô làm thế để cứu lấy bản thân. Nhưng… lúc này, cô không thể nhìn thẳng vào mặt anh.

Cô đảo mắt đi chỗ khác.

“Anh lấy hoa ở đâu vậy?”

“Anh hái từ luống hoa bên ngoài.” Anh chỉ tay về phía cửa sổ.

Lee-yeon liếc nhìn anh khi anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Đường nét hàm của anh sắc sảo, làn da mịn màng. Anh quay lại nhìn cô, và ánh mắt họ chạm nhau.

“Em có muốn anh buộc tóc giúp không?” anh đề nghị.

“À… trông em hơi bù xù phải không?” Lee-yeon ngượng ngùng, dùng tay chải tóc.

“Không,” anh bình tĩnh bước lại gần, đặt tay lên vai cô và xoay người cô lại. “Chỉ là anh muốn chạm vào tóc em thôi.”



 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.