Bẫy Hoa

Chương 36: Kiss




Cánh cửa trước nhà đóng sầm lại phía sau lưng, và đôi môi họ chạm nhau. Kwon Chae-woo đẩy cô vào tường, mút nhẹ môi dưới của cô. 

Anh đẩy lưỡi vào miệng cô trong khi tay anh kéo nhẹ mái tóc cô.

Cổ Lee-yeon run lên vì cảm giác lạ lẫm này. Đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm điều gì đó như thế này. Cô chưa từng tưởng tượng mình sẽ gần gũi với một người đàn ông đến mức anh ấy có thể đưa lưỡi vào miệng mình.

Anh nhấm nháp môi cô, đẩy lưỡi sâu hơn. Với việc miệng họ dính chặt vào nhau, mọi suy nghĩ của cô tan biến. Lee-yeon chỉ có thể thở gấp vì mọi thứ quá choáng ngợp.

“Ưm…”

Đợi đã, chuyện gì đang xảy ra vậy? 

Vài phút trước, chúng ta còn đang ăn hoa mà! Lee-yeon nghĩ về những gì đã xảy ra trước đó. 

Dưới ánh hoàng hôn, bầu không khí giữa hai người họ trở nên kỳ lạ. 

Cô đang vật lộn với những cảm xúc lạ lẫm thì đột nhiên Kwon Chae-woo kéo cô vào nhà và hôn cô. Khuôn mặt anh trở nên căng cứng. 

Mọi chuyện bắt đầu từ đó.

Cô cố gắng đẩy anh ra, nhưng anh quá mạnh. Anh hôn cô say đắm, kéo cô lại gần hơn. Lưỡi anh cứng rắn và đầy áp đảo, không ngừng liếm và quấn lấy lưỡi cô. 

Cô dùng hết sức đẩy ngực anh ra. Ánh mắt họ chạm nhau. Khác với đôi môi ấm áp, đôi mắt anh lại lạnh lùng.

Lee-yeon giật mình. 

Kwon Chae-woo kéo cô lại gần hơn. 

Anh ôm chặt cô, hôn sâu hơn, hút lấy tất cả mật ngọt mà bông hoa để lại trong miệng cô. 

Âm thanh của họ vang khắp căn nhà. Lee-yeon chỉ có thể run rẩy và đón nhận nụ hôn ngang ngược đó.

Mình nên dừng anh ấy lại, cô yếu ớt nghĩ. 

Cô đẩy anh, đấm vào vai anh hết sức có thể, nhưng anh đẩy cô về phía ghế sofa mà không rời môi dù chỉ một giây. Lee-yeon đấm mạnh hơn. 

Cô quay đầu đi, tránh nụ hôn của anh. Nhưng anh chỉ xoay mặt cô lại và hôn cô lần nữa, trong khi tay kia ép chặt eo cô vào người mình.

Càng đẩy anh ra, anh lại càng ôm chặt cô hơn. Họ vấp và ngã nhào xuống ghế sofa. Kwon Chae-woo nghiêng người trên cô và cuối cùng ngừng nụ hôn. 

Anh thở gấp, đôi mắt sắc lạnh làm cô không khỏi liên tưởng đến một con thú hoang dã.

“Anh có thể hỏi vợ mình xem có được ngủ cùng không nhỉ?” anh hỏi, giọng khàn đặc.

“Em… ừm…” Lee-yeon không biết phải nói gì. 

Một thứ gì đó cứng và nóng áp vào bụng cô. 

Tất nhiên, cô biết đó là gì, và nó khiến cô phải trả lời nhanh. “Anh quên rằng chúng ta đang trong mối quan hệ thuần túy rồi à?”

“Chuyện đó xưa rồi,” Kwon Chae-woo hơi nhíu mày. “Anh không còn là con người đó nữa.” Anh mỉm cười. “Hãy quên Kwon Chae-woo cũ đi và để anh giúp em tận hưởng nhé.”

Lee-yeon luôn là người định hình mối quan hệ theo cách cô muốn. Cô là người quyết định mọi thứ, nhưng giờ đây mọi thứ trở nên hỗn loạn mất rồi. 

Cô cảm thấy bất lực và bối rối vô cùng. 

Anh cúi đầu xuống, hôn cô lần nữa.

“Anh sẽ nhẹ nhàng, hửm” anh thì thầm. 

Khác với lúc trước, khi anh hung hăng đẩy lưỡi vào miệng cô, giờ anh chỉ đặt một nụ hôn nhẹ nhàng, thuần khiết lên môi cô. Nhưng đôi mắt của anh lại kể một câu chuyện hoàn toàn khác. 

“Tin anh đi,” anh nói, “Anh sẽ dừng lại nếu em bảo anh dừng. Anh sẽ tiếp tục nếu em muốn.”

Anh cắn nhẹ vào cổ cô, hơi chạm vào ngực cô. 

Lee-yeon co rúm ngón chân vì cảm giác… khó tả này. 

“Em… em thấy rất khó...”

“Ý em là sao?” anh hỏi.

Lee-yeon cố nghĩ ra điều gì đó. Bất cứ thứ gì. 

“Anh… anh chắc cũng sẽ không thích đâu, vì…” Cô cố nghĩ ra một lý do. 

“Vì em rất vô cảm trong chuyện này! Không phải cố ý, nhưng em chỉ nằm đó như một khúc gỗ cho đến khi xong. Tin em đi, chúng ta từng làm rồi. Nó không có kết quả đâu.”

Lời cô vang lên trong căn phòng yên tĩnh. 

“Buồn cười thật đấy,” anh nói.

“Hả?”

“Em. Toàn lý do lý trấu!” Anh nhếch mép cười. “Anh tự hỏi trong đầu em còn bao nhiêu cái cớ thú vị nữa đây.”

Khuôn mặt Lee-yeon cứng đờ. 

“Nếu chúng ta thực sự kết hôn và yêu nhau, em cần nghĩ ra những cái cớ tốt hơn đấy,” anh nói. “Lần sau hãy nghĩ ra thứ gì đó thuyết phục hơn đi.” 

Anh nâng cô dậy, đặt cô ngồi thẳng trên ghế sofa.

…..

Lee-yeon cảm thấy cực kỳ xấu hổ khi phải nằm chung giường với Kwon Chae-woo sau những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay. 

Trong khi cô tắm, anh đã đến văn phòng cô và lấy một cuốn sách. 

Cô ngồi bối rối trên giường, cố không nhìn anh. 

“Chúc em ngủ ngon, Lee-yeon,” anh nói.

“Anh không ngủ à?” cô hỏi, ngạc nhiên.

“Em ngủ trước đi,” anh đáp, “Anh muốn đọc sách một chút trước khi ngủ.”

Anh tắt đèn, bước đến giường, bật đèn ngủ, kéo chăn lên và tựa lưng đọc sách. 

Căn phòng yên tĩnh, chỉ vang lên tiếng lật trang sách.

Nhưng không chỉ Kwon Chae-woo không buồn ngủ. Đã gần nửa đêm mà Lee-yeon vẫn chẳng cảm thấy buồn ngủ chút nào. Cô không biết có phải vì cô đang lo lắng, bồn chồn hay do sáng nay cô dậy quá muộn, gần như là buổi chiều rồi.

Cuối cùng, Lee-yeon giả vờ ngủ, nhưng lén quan sát gương mặt Kwon Chae-woo dưới ánh đèn ngủ. 

Anh đọc sách một cách bình thản. Trông anh như một người hoàn toàn khác, khác xa với người đã hôn cô say đắm trong buổi chiều nào đó.


 

Lee-yeon cảm thấy bất công vì dường như chỉ mình cô không thể ngừng nghĩ về chuyện đã xảy ra. Mọi cử chỉ, lời nói của anh đều khiến cô lo lắng và bối rối. 

Cô không biết phải làm gì.

Đột nhiên, Kwon Chae-woo gấp sách lại.



 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.