Bẫy Hoa

Chương 37: Chương 37




"Em đang bảo anh đừng đọc sách đấy à?"

Kwon Chae-woo nghiêng đầu, cúi xuống nhìn Lee-yeon. Đôi mắt anh yên lặng đến nghẹt thở, như mặt biển tĩnh lặng không một gợn sóng.

"Gì cơ? Nhưng em có làm gì đâu?"

"Làm sao anh có thể tập trung vào sách khi vợ mình cứ nhìn anh như thế?" Anh thở dài, đưa tay lên xoa gáy đầy bất lực.

"Tại em không ngủ được mà."

Anh đặt quyển sách xuống, chăm chú nhìn vào đôi mắt to tròn của cô.

"Vậy thì, Lee-yeon, em có thể kể cho anh nghe về những ngày xưa không?"

"Về chuyện gì?"

"Về hai chúng ta. Ví dụ như lần đầu tiên chúng ta—"

"—đêm đầu tiên của chúng ta sao?"

Kwon Chae-woo lập tức nằm xuống bên cạnh cô, lông mày hơi nhíu lại, trông có vẻ không hài lòng.

"Không phải cái đó, mà là lần đầu chúng ta gặp nhau ấy."

"..."

"Anh không muốn nghe về một thằng đàn ông vô dụng chỉ biết xuất tinh nhanh đâu"

Lee-yeon lập tức ho sặc sụa vì bối rối, hy vọng anh không nhận ra hai má cô đã đỏ bừng.

Hình ảnh chợt hiện lên trong đầu cô—một người đàn ông mặc áo mưa đen, tay cầm xẻng, đứng giữa rừng núi...Cô vội vàng xua đuổi suy nghĩ ấy ra khỏi đầu.

Thay vào đó, cô nói: "Chúng ta gặp nhau trên núi. Hôm đó em để quên đồ, nhưng may là anh đã đi theo và trả lại cho em. Nhờ vậy mà chúng ta mới quen nhau."

May mắn chưa, cô đã có thể biến một câu chuyện kinh dị thành một câu chuyện lãng mạn mà không gặp quá nhiều khó khăn đây này.

"Có vẻ là một câu chuyện kinh điển."

"Ừ, đúng là vậy mà."

"Đừng nói với anh là món đồ anh trả lại cho em hôm đó là một chiếc khăn tay nhé?"

Nghe câu hỏi của anh, Lee-yeon khẽ cười, nuốt lại những lời không thể nói ra.

‘Thực ra, đó là chiếc cưa điện yêu thích của em…’

Thay vào đó, cô đáp: "Chỉ là một lưỡi cưa nhỏ thôi."

Người đàn ông trước mặt cũng mỉm cười, như thể đang cố gắng tưởng tượng về cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ. Khi nhìn vào ánh mắt dịu dàng đó, Lee-yeon bỗng cảm nhận được vị đắng ngắt của sự tội lỗi.

Cô nhớ lại những lời Kwon Chae-woo đã nói, chúng vang vọng bên tai cô:

"Từ giờ trở đi, em phải chung thủy với chồng mình, nếu thực sự chúng ta kết hôn vì tình yêu."

Giọng anh chứa đầy hy vọng và sự chân thành.

Nếu như anh ấy biết được sự thật…

Càng nói dối, cô càng cảm thấy mình như đang đứng bên bờ vực. 

Kwon Chae-woo có vẻ ngoan ngoãn trong phần lớn thời gian, nhưng đôi khi, anh lại thốt ra những câu khiến cô rợn người.

Điều đó có nghĩa là… anh vẫn còn nghi ngờ. 

Vì vậy, Lee-yeon cần phải tạo ra những lời nói dối trông chân thật hơn nữa.

"Người ta nói trèo qua một ngọn đồi thì sẽ lại thấy một ngọn đồi khác… và có vẻ như em chính là người đang leo lên ngọn đồi ấy ngay lúc này."

….

"Bệnh viện Spruce Tree có mặt chưa?"

Cuối cùng, ngày diễn ra giải đấu mở rộng cũng đã đến.

"Có, chúng tôi có mặt!" Lee-yeon giơ tay lên, thở hổn hển.

Tại một sườn dốc trong khu rừng rậm rạp, phía sau là con đường hai làn xe, một nhóm người đang tụ tập, ngước nhìn lên cây bạch quả cao đến 30 mét, miệng há hốc kinh ngạc.

Chỉ cần nhìn qua cũng biết rằng nhánh cây cong vẹo kia rất nguy hiểm. Chưa kể, những cây xung quanh nó cũng nghiêng theo một góc độ đầy nguy hiểm.

"Ngoài Giám đốc So Lee-yeon, Bệnh viện Spruce Tree còn hai nhân viên khác đúng không?"

"Đúng… Chờ đã, gì cơ?!" Cô quay phắt sang người thanh tra, hỏi lại. "Hai người?"

Trong suy nghĩ của cô, Bệnh viện Spruce Tree vốn là một bệnh viện danh tiếng với đội ngũ gồm bác sĩ cây So Lee-yeon, chuyên gia cây cảnh Gye Choo-ja, nghệ nhân cắm hoa Kwon Chae-woo, và bác sĩ côn trùng Lee Gyu-baek. Nhưng thực tế thì khác xa—cô và Choo-ja còn chật vật đến mức phải xoay sở từng đồng để đóng tiền điện duy trì bệnh viện.

'Nhưng ngoài Choo-ja, ai là nhân viên được đăng ký chính thức nữa chứ?'

"Theo hồ sơ ghi nhận, đó là anh Kwon Chae-woo."

"Cái gì?!"

Lee-yeon sững sờ đến mức cả người như hóa đá.

‘Khoan đã, mình là giám đốc nhưng chưa từng đăng ký anh ta làm nhân viên chính thức! Sao lại có chuyện này được?!’

Nhưng rồi, khi nhận ra Kwon Chae-woo đang đứng ngay bên cạnh, chăm chú quan sát phản ứng của cô, Lee-yeon lập tức nặn ra một nụ cười gượng gạo, giả vờ như không có gì bất ngờ cả.

"À… đúng rồi… Đúng rồi."

‘Mình hiểu rồi. Nếu có ai đó bí mật làm chuyện này, thì chỉ có một người duy nhất mà mình có thể nghĩ đến ngay lúc này.’

Chắc chắn chỉ có thể là anh ta.

Anh trai của Kwon Chae-woo—Kwon Ki-seok.

Lee-yeon đưa tay lên day nhẹ trán, khẽ nhắm mắt lại. Người đàn ông ấy – kẻ thỉnh thoảng lại khiến cô nhớ đến sự tồn tại của anh ta. Chỉ cần nghĩ đến anh ta thôi cũng khiến cơ thể cô căng cứng, nhịp thở gấp gáp hơn.

— "So Lee-yeon, dạo này cô thế nào?"

Cứ ba tháng một lần, anh ta lại gọi cho cô.

Ý đồ của anh ta quá rõ ràng. Mỗi cuộc gọi giống như một mồi lửa, chực chờ thổi bùng lên sự lo âu trong cô. Chỉ cần nghe giọng anh ta thôi, ký ức về đêm hôm đó lại ùa về như một cơn ác mộng.

Càng nhiều cuộc gọi chồng chất, Lee-yeon càng dần mất đi ý chí phản kháng.

"...Cảm giác như anh ta luôn dõi theo mình vậy."

Tim cô đập dồn dập trong lồng ngực, như thể một con thú nhỏ đang bị săn đuổi.

"Bao giờ mình mới thoát khỏi những xiềng xích này đây…?"

Khi Kwon Chae-woo rơi vào trạng thái thực vật, cho đến tận lúc anh tỉnh lại, Lee-yeon đã phải trải qua một khoảng thời gian đầy căng thẳng. Cô nghĩ rằng mình rồi cũng sẽ phát điên mất.

May mắn thay, đôi lúc cô vẫn có thể tạm quên đi sự tồn tại của người đàn ông đang nằm dưới mái nhà của mình. Tất cả chi phí, bao gồm cả viện phí và chăm sóc y tế, đều do Kwon Ki-seok lo liệu. 

Hơn nữa, bác sĩ riêng của Kwon Chae-woo cũng thường xuyên đến kiểm tra sức khỏe cho anh.

Lee-yeon chẳng cần phải lo lắng gì cả, cô có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc.

Cứ như thể đêm kinh hoàng ấy chỉ là một cơn ác mộng thoáng qua, cô nhanh chóng quay trở lại với cuộc sống thường ngày, mọi thứ dường như yên bình trở lại. Đôi lúc, chính cô cũng không tin nổi rằng mình đã có thể rời khỏi "lò sát sinh" mà không mất đi một ngón tay nào.

Với Kwon Ki-seok, Lee-yeon chẳng khác gì một con tin.
 

Còn với Lee-yeon, Kwon Chae-woo chính là con tin của cô – cũng là sợi dây sinh mệnh duy nhất giúp cô bám víu vào thực tại.

Nhưng từ lúc Kwon Chae-woo tỉnh lại, tất cả đã thay đổi.

Một mầm mống nghi ngờ bắt đầu nảy nở trong lòng cô. Hai năm đã trôi qua, nhưng một kẻ như Kwon Ki-seok lại vẫn chưa thể tìm ra hung thủ thật sự? 

Điều đó hoàn toàn không hợp lý.

Có lẽ, cô đã ngu ngốc bước vào nhà tù mà Kwon Ki-seok dựng lên ngay từ đầu… mà không hề hay biết.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.