Bẫy Hoa

Chương 41: Chương 41




"Lee-yeon, đừng động nữa."

"Hử?"

Cô cảm thấy như mình đang nằm trên một đám mây mềm mại.

Lee-yeon khẽ dụi mặt, rồi áp má vào tấm lưng rộng rắn chắc của Kwon Chae-woo.

"Lee-yeon."

Một giọng nói quen thuộc thì thầm bên tai cô.

"Em không thích anh uống rượu sao?"

Cơn men lấn át giác quan, khiến Lee-yeon cười ngây ngô như một đứa trẻ vừa ăn quá nhiều kẹo ngọt.

Cô không hề nhận ra rằng mình đang được Kwon Chae-woo cõng trên lưng.

"Ừ."

"Tại sao?"

Cô im lặng một chút, rồi lẩm bẩm:

"...Vì nếu anh uống rượu, em sợ anh sẽ nhớ lại mọi thứ."

Kwon Chae-woo, người vẫn im lặng bước đi, bỗng khựng lại.

Nụ cười thoáng qua trên môi anh lập tức biến mất.

Những câu chuyện về mấy gã đàn ông trở nên bạo lực khi say rượu cũng nhiều như những đầu lọc thuốc lá mục nát trên đường phố.

Anh không quên được những vết sẹo cũ mà anh từng thấy trên cơ thể Lee-yeon.

Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ khiến gương mặt anh tối sầm lại.

Anh bước đi tiếp, định dùng chuyển động để xua đi cảm giác xấu hổ và day dứt trong lòng.

Nhưng ngay lúc đó, Lee-yeon lại lẩm bẩm điều gì đó.

"Anh biết không? Mối quan hệ này vốn dĩ không bình thường. Càng nghĩ, em càng thấy nó quá điên rồ. Khi đó chắc em đã mất trí rồi. Em đáng lẽ không nên chấp nhận nó..."

Mỗi lời cô nói ra như một nhát dao xoáy sâu vào tim anh.

Đây chính là suy nghĩ thật sự của cô—điều mà anh luôn muốn nghe.

Nhưng thay vì cảm thấy thỏa mãn, một cảm giác nghẹn ứ dâng lên trong cổ họng anh.

Kết thúc quá thảm hại.

Lee-yeon đang hối hận về cuộc hôn nhân này.

Anh siết chặt bàn tay.

"Em đã từng muốn bỏ trốn sao?"

"...Em từng nghĩ đến, nhưng không thể. Dù có muốn, em cũng không làm được. Từ nhỏ em đã như vậy rồi."

"Em đã từng thử chạy trốn chưa?"

"Dĩ nhiên rồi, em thậm chí còn đến đồn cảnh sát."

Khuôn mặt Kwon Chae-woo méo mó vì giận dữ.

'Điều gì có thể khiến cô ấy phải đến mức tìm đến cảnh sát chứ?'

Anh nghĩ ngay đến những tình huống tồi tệ nhất.

Bàn tay anh siết chặt thành nắm đấm.

Hàm răng anh nghiến chặt đến mức nhói đau.

‘Kwon Chae-woo, mày đúng là một thằng khốn nạn!’

Anh oán trách chính bản thân mình, dẫm đạp lên cái quá khứ mà anh còn không thể nhớ nổi, hết lần này đến lần khác.

Rồi anh đóng nó vào một cỗ quan tài, chôn sâu xuống lòng đất.

"Em chỉ muốn… một ngày nào đó, tất cả chuyện này sẽ kết thúc."

Lee-yeon lẩm bẩm, giọng nói đầy cam chịu như một người đã buông xuôi số phận.

Không còn hy vọng. Không còn chờ mong.

"Lee-yeon, em đã từng sợ anh sao?"

"...Có."

"Em muốn sống mà không có anh sao?"

"...Có."

Giọng nói ngái ngủ nhưng vẫn vương chút đắng cay.

‘Mình đã mất trí nhớ, nhưng lại để Lee-yeon sống mãi với những ký ức đau đớn do chính mình gây ra. Tại sao mình vẫn ích kỷ đến tận cùng như thế?’

"Anh đã từng làm tổn thương em về thể xác không?"

"Có."

Cơ thể Kwon Chae-woo cứng đờ, lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Câu trả lời của cô đến không chút do dự.

Anh run lên, không phải vì giận dữ với cô, mà vì căm hận chính bản thân mình.

Những nghi ngờ trong lòng anh—cuối cùng đã trở thành sự thật.

"Thường xuyên không?"

"Em nghĩ… anh không chỉ như vậy với riêng em, mà với tất cả những người khác nữa."

Kwon Chae-woo nhắm chặt mắt, đè nén cơn giận đang cuộn trào trong lồng ngực.

Hơi thở anh trở nên nặng nề hơn.

Nhưng—

‘Nếu đây là một cơ hội. Nếu ông trời đã cho mình một cơ hội thứ hai để sửa chữa những sai lầm của mình với cô ấy…’

Thay vì mắc kẹt trong quá khứ không thể chạm tới, Kwon Chae-woo bắt đầu suy nghĩ về tương lai—về ngày mai và những ngày sau đó.

Anh siết chặt vòng tay đang ôm lấy Lee-yeon, như thể không muốn đánh mất cô một lần nữa.

…..

"Tại sao em không mặc kệ anh chết đi? Lúc anh còn hôn mê, em nên nhổ nước bọt vào mặt anh rồi bỏ chạy mới đúng."

Kwon Chae-woo tiếp tục mỉa mai chính quá khứ của mình, giọng nói đầy sự tự giễu.

Anh nhận ra rằng mình chỉ là một gánh nặng khủng khiếp đối với Lee-yeon.

Nếu cô vứt bỏ gánh nặng này, cô có lẽ đã có một cuộc sống hạnh phúc.

Hơn nữa, với một người phụ nữ trẻ trung và tài giỏi như Lee-yeon, hẳn đã có rất nhiều người đàn ông xếp hàng để cầu hôn cô.

Nhưng Kwon Chae-woo mà không có Lee-yeon—

—thì sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Nói cách khác, với anh, một cuộc sống bình thường là điều không thể nếu thiếu Lee-yeon.

Anh cần cô.

Nhưng thay vì chỉ đứng nhìn cô rời bỏ mình, Kwon Chae-woo muốn bù đắp lại tất cả những tổn thương mà anh đã gây ra cho cô.

Anh muốn khiến cô tự nguyện chọn anh, ở bên anh.

Muốn cô quay lại bên anh bằng chính ý chí của mình, chứ không phải vì bất kỳ sự cưỡng ép nào.

Muốn cô nhận ra rằng nơi an toàn nhất, thoải mái nhất cho cô—là ở bên cạnh anh, chứ không phải bất cứ đâu khác.

"Ngay cả khi em bỏ đi vào lúc đó, cũng sẽ không ai trách em cả."

Kwon Chae-woo nói chậm rãi, ánh mắt mơ hồ, tựa như đang chìm vào một suy nghĩ xa xăm.

"...Nhưng giữa chúng ta có một lời hứa rõ ràng."

Anh sững người trước câu nói của cô.

Bất ngờ hiện rõ trên gương mặt Kwon Chae-woo, anh giữ im lặng, chờ cô nói tiếp.

"Đó là một lời hứa, một nghĩa vụ mà em không thể phá vỡ. Đó là lý do người ta luôn bảo phải suy nghĩ thật kỹ trước khi ký vào một bản hợp đồng…"

Lee-yeon khẽ thở dài, giọng cô vừa cay đắng, vừa bình thản.

"Dù em hối hận, nhưng nếu có quay lại quá khứ, em vẫn sẽ ký vào bản hợp đồng đó."

"..."

"Khi ấy, đó là cách duy nhất."

Kwon Chae-woo không thể thốt nên lời, như thể có gì đó nghẹn ứ trong cổ họng.

Anh không ngờ rằng cô sẽ nhắc đến từ 'lời hứa'—một điều anh cứ tưởng rằng chỉ tồn tại trong lời thề hôn nhân của họ, bất chấp những gì anh đã làm với cô.

Lời hứa.

Thứ mà Lee-yeon trân trọng hơn cả sự an toàn của bản thân.

Cảm giác thuộc về ai đó bỗng bao trùm lấy anh.

Cuộc đời anh—từ một nơi trống rỗng và hư vô—đang được Lee-yeon dần lấp đầy.

"Lee-yeon, em có thích anh không?"

Cô không trả lời.

Kwon Chae-woo khẽ lắc người cô một cái, nhưng cô vẫn im lặng.

Mãi đến khi họ gần về đến nhà, câu trả lời mới cất lên từ đôi môi cô.

Một bàn tay chạm nhẹ vào cổ anh.

"...Đừng, đừng hỏi em điều đó."

‘Nếu thực sự có một cơ hội thứ hai—’

‘Thì có nghĩa là ông trời đang đứng về phía mình.’

Một nụ cười lạnh dần hiện trên môi anh.

Tất nhiên, anh sẽ không lãng phí cơ hội này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.