Sáng hôm sau, Lee-yeon tỉnh dậy với một cơn đau đầu dữ dội.
Cô ngồi dậy trên giường, hoàn toàn không nhớ nổi bữa tiệc tối qua đã kết thúc như thế nào.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng tắm mở ra, và một người đàn ông quấn khăn tắm lớn, vẫn còn những giọt nước vương vấn trên da anh, bước ra ngoài.
Đôi vai rộng, cùng những giọt nước lăn dài trên cơ bắp rắn chắc, ngay lập tức thu hút ánh nhìn của Lee-yeon.
"Chào buổi sáng."
"Cái, cái gì vậy?"
"Sao?"
"Ý em là… tại sao anh lại…"
Lee-yeon không tài nào rời mắt khỏi người đàn ông vừa bước ra từ phòng tắm.
Cô biết rõ việc quan sát một người gần như không mặc gì là không đúng lắm.
Nhưng sự tò mò của con người vốn ngoan cố hơn lý trí, và cô cũng không phải ngoại lệ.
Cơn đau đầu của cô tan biến ngay lập tức, như một phép màu!
Ánh mắt cô từ từ trượt xuống, dừng lại ở chiếc khăn quấn quanh phần dưới của anh.
'Hình dáng hùng vĩ bên dưới lớp khăn tắm kia…'
"Lee-yeon, em có nhớ những gì anh nói sau bữa tiệc tối qua không?"
"H-hả?"
Lee-yeon giật mình, ngước nhìn Kwon Chae-woo.
Cô vuốt lại mái tóc, cố tỏ ra bình thản, nhưng hai má đỏ bừng đã phản bội cô.
"Anh… đã nói gì?"
"Anh nói trí nhớ của mình đã quay lại một chút." - Anh nhíu mày, chậm rãi nói từng chữ.
"Cái gì?!"
Mắt cô mở to, hoàn toàn sững sờ.
Gương mặt cô tái nhợt.
Cảm giác như có thứ gì đó mắc nghẹn trong cổ họng, khiến cô khó thở.
"A-anh vừa nói gì cơ—"
Giọng cô run rẩy.
Kwon Chae-woo tiến lại gần.
Những giọt nước từ mái tóc anh chảy xuống, tạo thành những dòng nhỏ, lăn dài rồi rơi xuống đầu gối cô.
Anh cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói bình thản đến đáng sợ.
"Anh đã định tự sát."
Đôi mắt Lee-yeon mở to, như thể thời gian đã ngừng lại.
'Anh ấy… muốn tự sát sao?'
Đây là điều Lee-yeon chưa từng biết đến.
Cơ thể cô cứng đờ, đến mức cô thậm chí không thể mở miệng ra được.
Từ trước đến nay, cô luôn là người nắm quyền kiểm soát, bởi vì chỉ cô mới biết sự thật và che giấu nó.
Nhưng lần đầu tiên, vị trí của họ đã thay đổi.
"Anh đã chết hai năm trước."
Kwon Chae-woo quỳ gối trên giường, cúi xuống nhìn cô.
Tư thế của anh trông như đang cầu xin sự tha thứ.
Nhưng trong mắt Lee-yeon, anh lại toát ra một sự uy quyền đáng sợ.
Đôi chân của cô bị kẹp chặt giữa hai đầu gối của anh.
Khoảng cách gần đến mức cô có thể nhìn thấy từng giọt nước nhỏ rơi xuống từ cơ bụng anh.
"Anh đã chết."
Anh lặp lại, như thể đang cố gắng tẩy não cô.
"Kwon Chae-woo đó đã chết rồi."
"..."
"Anh chưa bao giờ muốn người đó tỉnh lại."
Không chỉ có Lee-yeon lợi dụng trí nhớ đã mất.
Kwon Chae-woo cũng muốn xóa sạch quá khứ của mình để an ủi cô.
Anh muốn cô hiểu rằng người đàn ông đã từng khiến cô đau đớn đến không thể cứu vãn—đã không còn tồn tại nữa rồi.
Nếu anh có thể len lỏi vào trái tim đã khép chặt của cô, dù chỉ một chút, như một mầm non mới mọc, thì anh sẽ không còn cảm thấy tội lỗi vì những lời nói dối của mình.
"... Anh thực sự đã nhớ lại sao?"
"Em không tin anh à?"
Ánh mắt Lee-yeon ngập tràn sự hoang mang.
'Người đàn ông từng muốn chôn sống người khác... lại muốn tự sát sao?'
'Không thể nào.'
Lee-yeon hơi nheo mắt, quan sát Kwon Chae-woo thật kỹ, nhưng anh không hề né tránh ánh nhìn của cô.
Bỗng nhiên, hình ảnh thoáng qua trong ký ức cô hiện về—
Khoảnh khắc đôi mắt họ chạm nhau trong bóng tối trên núi đêm hôm đó.
'Lúc đó, anh ấy trông rất ngạc nhiên khi thấy mình.'
'Mà nghĩ kỹ lại… Mình hoàn toàn không biết gì về Kwon Chae-woo cả.'
Cô không biết những cơn ác mộng mà anh gặp mỗi đêm.
Không biết lý do vì sao, như Kwon Ki-seok đã nói, một người có thính giác nhạy bén như anh lại bị tấn công từ phía sau.
Từ đầu đến cuối, có quá nhiều điều cô không biết để có thể nghi ngờ lời thú nhận của anh.
Mọi nỗ lực dò xét của cô đều trở nên vô ích.
Xét theo góc độ nào đó, cô và Kwon Chae-woo chẳng khác gì nhau—
Anh mất trí nhớ - còn cô thì chưa từng biết gì về quá khứ của anh, con người của anh.
Như thể đang khẳng định sự vô tội của mình, người đàn ông ấy nhìn thẳng vào mắt cô.
"Từ giờ em chỉ cần nhớ một điều duy nhất."
Cô muốn sắp xếp lại suy nghĩ của mình, nhưng người đàn ông trước mặt không để cô có lấy một kẽ hở.
Giọng nói trầm ấm, dịu dàng của anh vang lên, nhưng lại khiến sống lưng Lee-yeon túa mồ hôi lạnh.
"Vì em đã nói rằng anh là một người chồng tốt bụng và dịu dàng, nên từ giờ anh muốn trở thành một người chồng như thế."
"..."
"Vậy nên, anh đã lấp đầy cái đầu trống rỗng này bằng những lời em nói."
"Bởi vì lời nói của em chính là cột mốc đầu tiên giúp anh thay đổi."
Anh cúi xuống, giọng nói vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh, nhưng mang theo một sự áp đặt không thể lẫn vào đâu được.
"Em chỉ cần nhớ điều này thôi. Người chồng đầu tiên của em đã chết hai năm trước rồi."
"Anh không phải là người chồng cũ đó của em."
"Nếu em vẫn còn giữ chiếc nhẫn cưới kia thì hãy vứt nó đi. Nếu vẫn còn những bức ảnh chụp cùng hắn, cũng hãy đốt hết đi."
Lee-yeon không biết nên phản ứng thế nào.
"Giờ đây, em đã có một người chồng mới, và anh sẽ không bao giờ thua kém 'Kwon Chae-woo' trong trí nhớ của em đâu."
Sự chiếm hữu mãnh liệt thể hiện rất rõ trong giọng nói của anh.
"Vì chính em là người đã thuần phục anh, vậy nên em phải có trách nhiệm đến cùng."
Lee-yeon nín thở mà không nhận ra.
Người đàn ông vừa tự đặt xiềng xích lên cổ mình lại đang mỉm cười.
Và cô không thể xác định được đó là điều tốt hay lại là một cơn ác mộng mới bắt đầu.
…
…
..
.
Đôi mắt trong trẻo, vầng trán bằng phẳng - Kwon Chae-woo đang tận hưởng ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ.
Lee-yeon vẫn chưa thể quen được với người đàn ông này—người đang ngồi ngay trước mặt cô, thản nhiên ăn sáng cùng cô.
‘…Tại sao anh ấy không hỏi gì hết vậy? Nếu thực sự nhớ lại, lẽ ra anh ta phải có cả tá câu hỏi chứ. Liệu Kwon Chae-woo thực sự đã từng muốn tự sát sao?’
Thế nhưng, Kwon Chae-woo lại chỉ quan tâm đến hiện tại.
Thậm chí, anh còn tự tay nấu canh giá đỗ cho cô vào buổi sáng.
Lee-yeon bắt đầu quan sát kỹ khuôn mặt anh.
Anh ngồi thẳng lưng, tư thế chuẩn mực, ngay cả cách cầm đũa cũng hoàn hảo như một hình mẫu từ sách giáo khoa.
Không có tiếng chạm bát đũa, cũng không có tiếng động khi nhai thức ăn.
Sự im lặng bất ngờ bao trùm giữa hai người, khiến Lee-yeon khẽ cau mày.
Cô đặt thìa xuống, đưa tay xoa nhẹ má mình rồi lên tiếng.
"Kwon Chae-woo."
"Hửm?"
Anh lập tức hướng ánh mắt về phía cô, phản ứng ngay tức khắc.
"Anh không có gì muốn nói với em sao? Không có gì tò mò hả?"
"Không hẳn."
"Hả?"
Lee-yeon khẽ cắn môi, sự bất an dâng lên trong lòng cô.
‘Cạch—’
Ngay lúc đó, Kwon Chae-woo đặt đũa xuống.
Đó là âm thanh đầu tiên anh tạo ra kể từ khi ngồi vào bàn ăn.