Bẫy Hoa

Chương 43: Chương 43




Người đàn ông vốn ngồi thẳng lưng bỗng đưa tay ôm mặt, cúi gập người xuống như thể đang chịu đựng cơn đau. Anh nghiêng người về phía trước, siết chặt hai bên mép bàn nhỏ hẹp, khớp ngón tay trắng bệch.

"Mỗi khi nghĩ đến chồng cũ của em, anh lại muốn nôn."

Kwon Chae-woo vạch ra một ranh giới rõ ràng giữa mình và Kwon Chae-woo trước khi mất trí nhớ, như thể họ là hai con người hoàn toàn khác nhau.

Lee-yeon nhớ lại cảnh anh khóc trong giấc ngủ. Ống tay áo của anh chưa bao giờ khô cả.

"Nhưng… chẳng lẽ anh không tò mò về quá khứ của mình sao? Về những gì đã xảy ra với anh..."

Nhưng Kwon Chae-woo lắc đầu, mặt anh cứng đờ. 

Anh không muốn nói về cuộc hôn nhân không hạnh phúc của họ, cũng không muốn để Lee-yeon nhắc lại những ký ức đau buồn đó nữa. Anh đặt đũa xuống và hạ thấp ánh mắt.

"Anh biết mình không thể chạy trốn khỏi quá khứ. Dù sao thì quá khứ và hiện tại cũng đang sống trong cùng một cơ thể này mà. Nhưng anh biết hắn ta nhất định sẽ hối hận."

"Anh không biết nhiều về bản thân trước đây, nhưng quá khứ của anh là một kẻ ngu ngốc, chỉ biết đi đến những kết luận tồi tệ nhất."

Lee-yeon gãi sau gáy, cố gắng kìm nén cảm xúc hỗn loạn.

"Tên khốn đó có kiếm được nhiều tiền không?" Anh đột nhiên hỏi, ngẩng đầu lên nhìn cô.

"Ừm... cũng không nhiều lắm."

Lee-yeon tránh ánh mắt anh.

Kwon Chae-woo khẽ hừ mũi. "Anh biết ngay mà."

"Anh có biết là anh đang nói về bản thân không đấy?" Lee-yeon nói chậm rãi.

"Em có tinh thần trách nhiệm cao, nhưng đôi khi đó lại là vấn đề đấy." - Anh nói.

"Em dường như không biết khi nào nên nhận trách nhiệm và khi nào nên vạch ra ranh giới để giữ khoảng cách với người khác."

"Sao em lại sống như vậy?"

Lee-yeon từ từ đặt muỗng xuống, cảm thấy từng lời nói của anh như đang đâm thẳng vào lương tâm của cô.

"Không còn hy sinh nữa," Kwon Chae-woo nói, giọng đầy buồn bã.

"Nếu em đã chấp nhận một người đàn ông với bộ não trống rỗng và một quá khứ đầy rắc rối, thì em nên tận dụng anh triệt để đi."

Anh mỉm cười với cô, nhưng đôi mắt anh lại chứa đầy nỗi buồn và sự trong sáng kỳ lạ.

Lee-yeon quên mất mình định nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh.

"Anh xin lỗi… xin lỗi em vì bất cứ điều gì anh đã làm trong quá khứ với em," anh nói, "Anh không nhớ gì cả. Nhưng em là người duy nhất trên thế giới này khiến anh cảm thấy mình là một con người. Anh thậm chí không thể thức dậy nếu không có em bên cạnh."

Lee-yeon cắn môi.

"Nhưng con người đâu thể thay đổi dễ dàng như vậy."

"Anh hiểu rằng em không thể hoàn toàn tin tưởng anh. Nhưng anh thực sự không nhớ gì cả."

"Em đang so sánh anh với ai? Em nghĩ rằng anh không khác gì quá khứ sao?"

"Ừm… em không biết."

"Nếu cuối cùng em vẫn không thể xóa sạch hình bóng của tên khốn đó khỏi trí nhớ mình… thì tự anh sẽ loại bỏ bộ phận đó của mình."

Lee-yeon múc một thìa cơm, cho vào miệng.

Cô không biết phải làm gì, chỉ biết rằng ít nhất lúc này, cô không phải trả lời ngay lập tức vì đang bận nhai.

Cô cũng không rõ bản thân nên cảm thấy nhẹ nhõm vì sự ngoan ngoãn của anh hay lo lắng trước lòng trung thành kiên định này.

"Anh có thể trở thành bất cứ ai em muốn, Lee-yeon," anh nói nhẹ nhàng.

Nhìn Kwon Chae-woo nỗ lực hết sức để thuyết phục cô, Lee-yeon cố kìm lại nụ cười của mình.

“Em nghĩ chúng ta chưa được giới thiệu đúng cách trước đây.” Một cậu bé xuất hiện trước mặt Kwon Chae-woo, người đang nằm trên sàn tập chống đẩy.

Kwon Chae-woo dừng lại và đứng dậy. Cậu bé nhỏ đến mức chỉ cao ngang eo của Kwon Chae-woo.

“Nhóc là ai vậy?”

“Em là Lee Gyu-baek. Học sinh lớp một trường Tiểu học Cây Liễu.” Cậu bé ngửa cổ lên để nhìn Kwon Chae-woo. Gyu-baek trầm trồ ngắm nhìn cơ bụng săn chắc của người đàn ông này.

Ngay lúc đó, Gyu-baek nhìn thấy Lee-yeon qua cửa sổ. Cậu nhìn Kwon Chae-woo rồi lại nhìn Lee-yeon đang ở bên ngoài. Cậu vỗ nhẹ hai bàn tay nhỏ xíu vào nhau. 

“Em có thể ngửi thấy mùi đó!” cậu nói.

“Mùi gì?”

Cậu bé ngồi xuống sàn và lấy một cuốn sách từ trong cặp ra. Cậu lật giở các trang một cách vội vàng. Kwon Chae-woo khoanh tay và nhìn cậu bé.

“Những con vượn cáo đuôi vòng đực tiết ra mùi hương hoa cỏ để thu hút con cái. Chúng tán tỉnh và cố gắng chinh phục trái tim con cái bằng mùi hương,” - Một lúc sau cậu lại nói, “Mùi hương lúc này chính là mùi hương của con đực.” Đôi mắt cậu bé lấp lánh đầy tự tin.

Vượn cáo

Kwon Chae-woo gãi nhẹ đầu chân mày bằng ngón trỏ, ánh mắt hơi bối rối.

"Tôi không biết em là ai, nhóc con," anh nói, "nhưng thứ mà em ngửi thấy chỉ là mồ hôi thôi."

"Con đực phải trẻ hơn giám đốc chứ."

"Không, cô ấy nói hai chúng tôi bằng tuổi."

"Không thể nào. Anh gặp rắc rối rồi. Nếu vậy, anh sẽ có mùi khó chịu đấy."

"Hả?"

"Đó là bất lợi lớn đó."

Gyu-baek giơ sách lên, nghiêm túc giải thích:

"Những con vượn cáo đực trẻ tuổi tiết ra pheromone mạnh mẽ và kéo dài lâu hơn so với con già. Nhưng những con cái lớn tuổi lại không thích mùi đó."

Kwon Chae-woo cạn lời nhìn thằng nhóc này.

"Con đực này đang gặp rắc rối rồi."

Cậu bé gật gù, như thể vừa xác nhận một sự thật hiển nhiên.

Kwon Chae-woo mỉm cười, dùng mu bàn tay lau đi giọt mồ hôi đang chảy xuống cằm.

Anh chỉ muốn bật cười, nhưng cố gắng kiềm chế bản thân.

"Giám đốc của chúng tôi rất được yêu thích đấy."

"Được yêu thích đến mức nào?"

"Thợ xẻ gỗ, người bán cây giống, và một phóng viên từ Bộ Môi trường thỉnh thoảng ghé qua. Bọn họ đều có mùi giống chú."

Gyu-baek nhìn chằm chằm vào anh, như đang quan sát một mẫu vật hiếm có.

"Con đực này cần phải cố gắng hơn nữa."

Cậu bé bất chợt bị phân tâm bởi một hàng kiến bò gần chân mình.

Kwon Chae-woo chợt nhận ra danh tính của cậu bé này.

Đây chẳng phải là "bác sĩ côn trùng" mà Lee-yeon đã nhắc đến sao? 

Một học sinh tiểu học…

Anh ngồi xuống, chống hai khuỷu tay lên đầu gối, rồi đưa tay ra bắt tay với đứa trẻ.

Gyu-baek nheo mắt nhìn anh, rồi trang trọng tuyên bố:

"Được rồi, con vượn cáo đực. Từ giờ, anh sẽ là trợ lý của tôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.