Bẫy Hoa

Chương 44: Chương 44




Đó là một buổi chiều yên tĩnh.

Lee-yeon tận hưởng tách trà ấm, ánh nắng xuyên qua cửa sổ rộng, phủ lên người cô một lớp ánh sáng dịu dàng.

Hôm nay là ngày Kwon Chae-woo kiểm tra giấc ngủ và ghé thăm núi Dongak.

Cô nhấp một ngụm trà, ánh mắt bất giác hướng ra ngoài cửa sổ, nơi người đàn ông kia đang chống đẩy dưới gốc cây mà không hề nao núng.

Cánh tay và cơ lưng của anh lóng lánh dưới ánh mặt trời.

Đôi chân anh duỗi thẳng, săn chắc…

Không! Không!

Lee-yeon lập tức nhớ đến cảnh Kwon Chae-woo đêm hôm trước, khi anh bước ra từ phòng tắm chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn ngang hông.

Cô vội lắc đầu, xua tan những suy nghĩ đáng xấu hổ trong đầu.

Nửa thân dưới của anh làm cô liên tưởng đến một cây nấm khổng lồ, và cô luôn phải tự nhắc nhở bản thân không nên quá tò mò về nó.

"Những con công cái thường tập trung nhìn vào phần trên của đuôi con đực từ xa, nhưng khi lại gần, chúng sẽ chú ý đến phần dưới của con đực hơn."

Suýt nữa thì Lee-yeon làm rơi tách trà luôn.

Cô quay phắt lại, chỉ để thấy Gyu-baek đang bước đến gần, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm ra cửa sổ với một gương mặt hoàn toàn vô cảm.

Cố bình tĩnh lại, Lee-yeon chào cậu bé, cố gắng gạt đi những suy nghĩ về Kwon Chae-woo.

"Em đứng đó bao lâu rồi? Đã ăn gì chưa?"

"Giám đốc vừa nhìn vào bộ phận sinh dục của con đực á."

"Gyu-baek!"

Lee-yeon trợn tròn mắt, mặt đỏ bừng như quả cà chua chín.

“Những con công cái thường đánh giá cao màu sắc và độ dài của bộ lông. Hình dáng và hoa văn cũng rất quan trọng.”

Lee-yeon nhíu mày. “Mấy con công kèn chọn ghê.”

“Giám đốc cũng tìm kiếm những phẩm chất xuất sắc ở con đực.” Cậu nhóc lại tự tin xen vào.

“Gì chứ?”

“Chị cũng kén chọn mà.”

Lee-yeon không biết nói gì. Cô nhét một cái bánh quy vào miệng Gyu-baek để bịt miệng cậu lại. Theo thói quen, cô kiểm tra phía sau tai cậu bé xem có bẩn không. Sau khi đảm bảo mọi thứ đều sạch sẽ, cô đưa cho cậu một ly sữa.

Gyu-baek lôi từ trong cặp ra một cuốn bách khoa toàn thư dày cộp và lại nhìn lên Lee-yeon. Đôi mắt cậu sắc sảo và trong veo.

“Giám đốc, hãy coi chừng những con voi nha.”

“Hả?”

“Nhớ cẩn thận đó.” Cậu bé gõ ngón tay lên trang sách với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

SỰ ĐỘNG ĐỰC CỦA ĐỘNG VẬT

Đó là chương sách mà Gyu-baek vừa đọc gần đây. Một con voi to lớn với đôi tai xòe rộng chiếm trọn nửa trang giấy.

“Một con voi đực, khi động dục, sẽ trở thành một con quái vật.”

“Hả?”

“Những con voi đực sẽ trở nên hung dữ khi chúng động dục. Đó là thời điểm bạn không bao giờ nên đến gần chúng.” Gyu-baek nói liến thoắng. Ngón tay cậu gõ lên cuốn sách trông vô cùng lo lắng và đầy suy tư.

….

“Khi bắt đầu động dục, thái dương của con voi sưng lên và một chất dịch nhầy chảy qua da của nó.” Đó là một điều khi nghe thì khá đáng sợ.

“Chúng cũng trở nên hung dữ không kiểm soát được. Những con voi không kiềm chế được cảm xúc sẽ tấn công bất cứ thứ gì lọt vào tầm mắt. Giám đốc cần phải coi chừng con đực nhé.”

Dù Gyu-baek có hiểu ý nghĩa của từ “động dục” hay không, Lee-yeon chỉ vui khi thấy cậu bé nói chuyện một cách say mê. 

Trong khi đó, ánh mắt của Gyu-baek không rời khỏi cửa sổ. Cô ngạc nhiên khi thấy cậu bé quan tâm đến thứ gì đó ngoài côn trùng và sách bách khoa.

Sao thằng nhóc này lại quan tâm đến Kwon Chae-woo nhiều thế nhỉ?

“Khi những con voi sẵn sàng cho cuộc yêu—”

Kwon Chae-woo dường như đã tập xong, anh bước vào qua cửa. 

Lee-yeon nhét thêm một cái bánh quy vào miệng Gyu-baek để bịt miệng cậu lại.

Chúng trở nên mù quáng vì tình yêu. - Cậu nhóc định nói tiếp nếu không có miếng bánh ngọt kẹt trong miệng.

….

“Đứa nhỏ Gyu-baek chỉ hơi kỳ lạ chút thôi. Cậu bé không có ý xấu gì đâu,” Lee-yeon nói trên đường đến bệnh viện trong chiếc xe tải cũ kỹ có dán logo “Bệnh viện Spruce” đã phai màu. 

“Không cậu nhóc không có ý gì khi gọi anh là vượn cáo thô lỗ vậy đâu…”

“Anh biết,” Kwon Chae-woo đáp.

“Khi nhóc ấy ám ảnh với một chủ đề nào đó, em sẽ bám lấy nó hoài luôn.”

“Anh đoán anh cũng có điểm tương đồng trong chuyện đó.”

Tay cô trên vô lăng run nhẹ. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của anh từ lúc lên xe. Kwon Chae-woo, ngồi ở ghế phụ, nhìn chằm chằm vào cô.

“Kwon Chae-woo, nhìn thẳng đi. Thẳng ấy!!”

“Nhưng anh đâu có lái xe, anh có cần phải thế không?”

“Sẽ không tốt cho anh nếu em gây tai nạn vì điều đó đâu.”

“Em định gây tai nạn à?”

“Có thể đó!” Không hiểu sao cô có thể cảm nhận được hơi nóng trên da mình. 

Anh thở dài như thể không hài lòng. Nhưng rồi anh vẫn quay đầu đi.

“Lee-yeon, anh cần một cái ID.”

Đèn đỏ. 

Lee-yeon đạp phanh mạnh đến mức cơ thể cô lao về phía trước, suýt đập đầu vào vô lăng. Kwon Chae-woo phản ứng nhanh. Anh đưa tay ra đỡ giữa cô và vô lăng, che chắn cho cô.

“Em không sao chứ?” anh hỏi.

Lee-yeon cực kỳ nhạy cảm với việc ngực mình đang ép vào cánh tay anh. Cô thậm chí không thể ngẩng đầu lên vì cảm thấy mặt mình đang bừng cháy vì xấu hổ. Cô nhận ra lớp vải ngăn cách đầu ngực của mình với cánh tay anh. 

Cô cảm thấy một luồng cảm giác lạ chạy dọc xuống dưới và theo phản xạ cô khép chặt đùi lại. 

Cảm giác này lạ quá.

“Lee-yeon, sao vậy? Em không sao chứ?”

“K-không sao! Em không sao.”

Lee-yeon ngả người về phía sau ghế. “Ừm… Kwon Chae-woo, anh đang quá gần rồi ấy.”


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.