Bẫy Hoa

Chương 45: Chương 45




Kwon Chae-woo nghiêng người về phía cô khi che chắn cho cô.

Bây giờ, gương mặt anh đã ở rất gần cô.

Một tay tựa vào ghế lái, tay còn lại đặt lên vô lăng, hoàn toàn nhốt cô trong khoảng không gian chật hẹp giữa hai người.

Lee-yeon chạm mắt với anh, nhìn thẳng vào đôi mắt nâu sâu thẳm của anh.

Khi ánh mắt anh di chuyển xuống đôi môi cô, cô chợt nhận ra rằng mình đã nín thở từ lúc nào.

"Sao tự nhiên anh lại nói muốn thẻ căn cước vậy?"

Anh im lặng.

"Kwon Chae-woo?" Cô thúc giục.

"Anh muốn đi làm."

Anh nhìn cô, và ánh mắt họ giao nhau.

Mồ hôi lấm tấm trên cổ và trán cô.

"Dù không có ký ức, anh vẫn có thể dùng sức mình để làm việc mà."

Bíp! Bíp! Bíp!

Chỉ sau khi tiếng còi xe vang lên phía sau, anh mới chậm rãi lùi về ghế của mình.

"Anh muốn có điện thoại, mở tài khoản ngân hàng để bắt đầu đi làm."

Tim Lee-yeon đập nhanh hơn.

Đây là một dấu hiệu không tốt.

….

"Anh ấy đang hồi phục khá tốt đấy."

Bác sĩ nghiêng đầu, quan sát màn hình máy tính.

Trên đó đầy những biểu đồ EEG* và các chỉ số mà Lee-yeon hoàn toàn không hiểu được.

*Điện não đồ EEG là một kỹ thuật được dùng nhiều trong y học để thăm khám, đo lường các loại sóng điện và hoạt động điện ở bên trong não bộ. Kết quả sau khi đo điện não đồ giúp các bác sĩ phát hiện những dấu hiệu bất thường trong từng đợt sóng não.

Bác sĩ đứng dậy khỏi ghế lăn, quay sang đối diện với cô.

"Có vẻ như đúng là sự có mặt hay vắng mặt của cô So Lee-yeon có ảnh hưởng đến mô hình giấc ngủ của bệnh nhân. Đây có thể là một vấn đề tâm lý, và có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến tình trạng này."

Lee-yeon đã cố gắng phủ nhận điều này suốt nhiều ngày, nhưng khi bác sĩ xác nhận, cô không còn cách nào để trốn tránh nữa.

"Việc bệnh nhân chỉ nhớ được gương mặt của cô So Lee-yeon có thể là một manh mối."

Phía sau tấm kính trong suốt, Kwon Chae-woo mặc đồ bệnh nhân, nằm trên giường với hàng chục ống cảm biến dán chặt vào đầu.

Khi tỉnh dậy, anh quờ quạng tìm kiếm thứ gì đó trên giường, như thể đang tìm kiếm Lee-yeon, rồi quay mắt về phía bức tường kính.

"Đây chỉ là suy đoán của tôi, nhưng có thể bệnh nhân đã trải qua một cú sốc cực độ trước khi xảy ra tai nạn—"

Ai cơ? 

Kwon Chae-woo sao? 

Người bị sốc nặng ở đây phải là tôi mới đúng!

Lee-yeon kinh ngạc, lòng cô rối bời.

Bác sĩ ngừng lại trong giây lát, sau đó chậm rãi nói tiếp:

"Cũng có khả năng anh ta đã bị thôi miên trong khi đang ở trạng thái thực vật."

"Sao cơ?"

Lee-yeon nhíu mày, đầy bối rối.

"Chỉ là bệnh nhân không nhớ được thôi."

Bác sĩ khoanh tay, xoa cằm, ánh mắt trầm tư.

"Rất có thể não anh ta đã tích lũy những gì nghe được trong suốt hai năm hôn mê."

Ông quay ánh mắt tối sầm về phía Lee-yeon.

"Bởi vì ngay sau khi bệnh nhân tỉnh dậy từ trạng thái thực vật, anh ta đã nói một câu như thế này."

"Làm ơn, đừng tỉnh dậy."

Bác sĩ nghi ngờ rằng Kwon Chae-woo đã nghe câu nói này nhiều lần khi còn trong hôn mê.

Những lời ấy như một cái tát giáng thẳng vào Lee-yeon.

Cô siết chặt hai bàn tay, cúi đầu xuống.

Nhịp tim cô đập loạn xạ.

Cô thấy khó thở.

Khi Kwon Chae-woo còn ngủ, cô đã luôn ở bên anh, thì thầm với anh, cầu xin anh ngủ mãi mãi và đừng bao giờ tỉnh lại.

"Cái… cái hội chứng công chúa ngủ trong rừng—"

"Cô đang nói đến hội chứng Kleine-Levin?"

"Đúng, là nó đó. Có thể chữa khỏi không?"

"Không có phương pháp điều trị đặc hiệu đâu. Vì vậy, hiện tại, tôi nghĩ vai trò của cô So Lee-yeon là yếu tố quan trọng nhất đối với quá trình hồi phục của bệnh nhân."

Một cảm giác trách nhiệm không thể diễn tả được đè nặng lên ngực cô.

Lời nói của mình thật sự đã len lỏi vào tâm trí anh ấy và định hình suy nghĩ của anh ấy sao?

Tại sao mình lại cảm thấy khó chịu và tội lỗi thế này?

Anh ấy là người đã cố giết mình cơ mà!

Gương mặt Lee-yeon tối sầm lại, như thể có một cái bóng bao trùm lấy. Cô biết rằng nỗi sợ hãi của mình đối với Kwon Chae-woo là hoàn toàn có lý, vì tất cả những gì cô đã trải qua.

Và chỉ riêng điều đó đã là lý do đủ để cô mong anh ngủ mãi mãi.

Thế nhưng, cảm giác tội lỗi lại dâng lên trong lòng cô.

"Cô có nhận thấy điều gì bất thường ở bệnh nhân không?"

Bác sĩ tiếp tục nói, vừa cởi chiếc áo blouse trắng ra.

"Thông thường, hội chứng này đi kèm với các triệu chứng như nóng tính, tăng ham muốn tình dục và hành vi bất thường. Cô đã từng thấy anh ta có dấu hiệu nào trong số đó ở nhà chưa?"

Lee-yeon căng thẳng.

Quá nhiều câu trả lời cùng lúc hiện lên trong đầu cô.

"Hành vi bất thường và tăng ham muốn tình dục?"

"Ừ, không phải bệnh nhân nào cũng có những dấu hiệu này, nhưng phần lớn thì có."

"Nếu cô thấy anh ta có những triệu chứng đó, hãy báo cho tôi biết."

"Sống chung với một người như vậy sẽ rất khó khăn."

Những hình ảnh về hành vi của Kwon Chae-woo ở nhà lướt qua tâm trí cô.

"Những hành vi bất thường… cụ thể là thế nào?"

"Hmm… xem nào, bất cứ điều gì khác lạ so với người bình thường. Đôi khi nó thể hiện qua cảm xúc mạnh mẽ, hưng phấn quá mức, bốc đồng và tăng ham muốn tình dục."

Lee-yeon chợt nhận ra rằng những gì bác sĩ vừa mô tả chính xác là những biểu hiện của Kwon Chae-woo.

Anh đã đập nát cánh cửa tầng hai.

Anh đã cắn và giết chết một con gà sống.

Anh đã tự thỏa mãn bản thân ngay trước mặt cô, rồi đột nhiên hôn cô.

Anh đã trèo lên một cái cây cao 30 mét mà không có bất kỳ thiết bị bảo hộ nào.

Và mỗi khi Hwang Jo-yoon gọi tên cô, anh luôn phản ứng cực kỳ quá khích và hung tợn.

Cô đã nghĩ rằng đó chỉ là bản chất con người anh.

Nhưng dựa trên những gì bác sĩ vừa nói…

Có thể những hành vi kỳ lạ đó chính là triệu chứng của căn bệnh này…

Lee-yeon không biết phải phản ứng thế nào nữa rồi.

Bác sĩ bước tới, gõ nhẹ vào cửa kính.

Ngay lập tức, các nhân viên y tế bắt đầu tháo gỡ những ống cảm biến gắn trên đầu Kwon Chae-woo ra.

Bác sĩ quan sát anh ta cẩn thận khi anh từ từ ngồi dậy khỏi giường.

"Không có bệnh nhân nào không phụ thuộc vào thuốc cả."

Lee-yeon, người từ nãy giờ chỉ chăm chăm nhìn xuống chân mình, bất giác ngẩng đầu lên.

"Bệnh nhân biết rằng anh ta cần cô, cô So Lee-yeon."

"Tôi chắc chắn rằng anh ta sẽ bám lấy cô, thậm chí còn có thể trở nên ám ảnh với cô… trong nhiều năm."

"Cô đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó chưa?"

Bác sĩ nhìn thẳng vào cô.

Cảm giác như ông ta biết tất cả mọi chuyện.

Lee-yeon phải nhắc nhở chính mình rằng người đàn ông trước mặt chỉ là một con rối của Kwon Ki-seok.

Dù trong lòng có hoang mang đến đâu, cô cũng không thể để lộ ra ngoài.

"Tôi thực sự đồng cảm với bệnh nhân hơn."

Bác sĩ nghiêng đầu, khẽ lẩm bẩm.

"Bởi vì từ giờ trở đi, có lẽ anh ta sẽ phải cầu xin cô… suốt quãng đời còn lại."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.