Lee-yeon leo lên núi, mang theo túi dụng cụ để kiểm tra những cái cây đã được hỗ trợ phẫu thuật trước đó.
Vì đã quen với địa hình gập ghềnh, cô nhanh chóng len lỏi qua những bụi cây rậm rạp, men theo lối mòn ngoằn ngoèo.
"Lee-yeon."
Kwon Chae-woo ngoan cố bám theo cô suốt quãng đường, mặc cho cô đã nhiều lần bảo anh quay về.
Ngay lúc đó, anh giật lấy túi dụng cụ trên tay cô.
"Đợi đã."
"Gì vậy?"
Lee-yeon tiếp tục bước đi mà không thèm ngoảnh lại, nhưng đành bất lực dừng lại khi anh lên tiếng.
Gương mặt cô cứng đờ như tượng đá.
"Nhìn em không ổn chút nào."
"..."
"Có phải em không khỏe không? Hay… em đang giận anh?"
Đôi mắt sắc bén của anh chăm chú quan sát khuôn mặt cô.
"Không, không phải vậy…"
Lee-yeon chưa kịp nói hết câu, cô chỉ thở dài.
Cố tìm một cái cớ lúc này cũng vô ích.
Kwon Chae-woo đọc cô như một cuốn sách luôn rồi.
Dù ngoài miệng cô phủ nhận, nhưng gương mặt cô lại tố cáo rằng cô không hề ổn một chút nào.
Ánh mắt Kwon Chae-woo trở nên sắc bén hơn, như thể quyết tâm phải tìm ra lý do gì làm vợ anh không vui.
Chỉ đến lúc này, vẻ mặt ủ rũ của Lee-yeon—vẫn giữ nguyên từ khi rời bệnh viện—mới dần giãn ra.
"Vì em đã nghe được một chuyện gây sốc."
"Từ ai?"
Lee-yeon không thể thốt nên lời.
"Từ bác sĩ sao?"
Nhìn thấy đôi lông mày anh nhíu lại, Lee-yeon vội vẫy tay.
“Không, không. Em! Từ em đấy!”
Cô ngạc nhiên trước sự hoảng hốt trong giọng nói của mình.
Nếu tất cả những hành vi kỳ lạ của người đàn ông này là do triệu chứng của bệnh, chứ không phải vì sự mù quáng do những lời nói dối của cô tạo ra, thì có nghĩa là Lee-yeon vẫn còn một lối thoát khác.
Tuy nhiên, cô không thể hiểu nổi bản thân mình lại cảm thấy bị chế nhạo hơn là vui mừng.
Cô cảm thấy một gánh nặng đè lên vai.
“Chắc em sinh ra dưới một ngôi sao xấu rồi.” Cô thở dài nói.
“Sao cơ?”
“Em đã đánh giá thấp mức độ tồi tệ của cuộc đời mình…” Lee-yeon lẩm bẩm một mình rồi tự vỗ nhẹ lên trán.
“Đừng làm thế.” Kwon Chae-woo dùng tay che trán cô lại.
Những chiếc lá trên cao rung rinh trong làn gió, giống như sự bình tĩnh của người phụ nữ trước mặt Kwon Chae-woo. Nhưng anh không biết rằng Lee-yeon đang có một cuộc chiến nội tâm.
Lòng cô là một mớ hỗn độn.
“Ừm… còn nhiều cây em phải kiểm tra. Hay là anh về trước đi?”
“Có phải em muốn ở một mình không?”
Lee-yeon tránh ánh mắt anh và gãi đầu. Người đàn ông nhướng mày như đang cố đọc suy nghĩ của cô nhưng cuối cùng cũng thu ánh mắt lại và lùi về phía sau. “Vậy chỉ đi phía sau em thôi, sẽ không làm phiền em đâu.”
“Nhưng em vẫn thấy phiền mà.”
“Anh không biết đường về. Và đi xe buýt vẫn còn khó khăn với anh. Tất cả là vì trong đầu anh chẳng có gì ngoài em.”
Anh ấy luôn giả vờ ốm yếu và yếu đuối chỉ vào những lúc như thế này.
Như để chứng minh suy nghĩ của cô, đôi mắt Kwon Chae-woo lấp lánh như đôi mắt mèo hoang, không hề phù hợp với đôi môi hơi chu ra của anh.
Ngay lúc đó, anh đột ngột quay đầu lại.
“…!”
Ánh mắt Kwon Chae-woo sắc bén, và đường viền cổ từ dưới tai đến xương đòn căng chặt như một sợi dây bị kéo căng.
Bầu không khí đột ngột thay đổi, khiến Lee-yeon nuốt khan.
Trên trán anh hằn sâu những nếp nhăn, gương mặt đột nhiên tập trung vào thứ gì đó ngoài cô—nghiêm trọng đến mức đáng sợ, khiến Lee-yeon có cảm giác như bản thân vừa bị lãng quên trong khoảnh khắc đó.
"Anh sao vậy—"
"Khi anh ra hiệu, em đừng quay lại. Chạy nhanh hết sức có thể."
"H-hả?"
Kwon Chae-woo nắm chặt cổ tay cô, kéo mạnh về phía mình.
"Em giỏi leo cây, đúng không? Em có thể leo lên cái cây này và ở trên đó một lúc được không?"
Trong cơn hoang mang, Lee-yeon chưa kịp phản ứng, thì Kwon Chae-woo đã đẩy cô ra sau—mạnh đến mức lòng bàn tay anh nóng rát.
Cô giật bắn mình, cả người khẽ run lên vì bất ngờ.
Kreeeeeeekkk—!
Mặt đất rung chuyển.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô khi nghe thấy tiếng gầm đe dọa.
Quay về phía phát ra âm thanh, cô sững sờ khi thấy một con lợn rừng khổng lồ đang lao xuống từ sườn dốc.
"Kwon Chae-woo!"
"Leo lên ngay, Lee-yeon! Ngay bây giờ!"
Giọng anh vang lên dứt khoát và lạnh lùng.
Bị ánh mắt uy quyền của anh làm cho sợ đến cứng người, Lee-yeon lập tức leo lên cây như một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Đôi chân cô trượt khỏi vỏ cây, bàn tay run rẩy vì sợ hãi.
Kwon Chae-woo mở túi dụng cụ của cô, không do dự rút ra một cái rìu và vài cọc gỗ.
"Á!"
"Kwon Chae-woo, anh đừng có làm liều! Cái đó dùng để đốn cây chứ không phải để giết thú đâu!"
"Em sẽ gọi trung tâm cứu hộ, nên trước hết anh leo lên cây đi!"
Cô tóm lấy một nhánh cây, vươn tay ra, nhưng người đàn ông kia không hề nghe lời cô.
Cắn chặt môi, Lee-yeon vội bật điện thoại, run rẩy tìm số gọi cứu hộ.
Trong lúc đó, Kwon Chae-woo bắt đầu chặt cây.
Chỉ trong vài giây, anh đã bổ hàng chục nhát rìu xuống thân cây.
Sau một vài nhát mạnh mẽ nữa, anh tạo ra một khe rãnh sâu trên thân cây.
"Kwon Chae-woo, anh đang làm cái gì vậy?! Chạy đi!"
Con lợn rừng đang lao đến ngày càng nhanh, nhưng anh vẫn không dừng tay.
"Dừng lại! Đặt cái đó xuống ngay!"
Anh phớt lờ cô, tiếp tục công việc của mình.
"Em nói là bỏ nó xuống ngay!"
"Cứ ở yên đó."
"Anh muốn chết hay sao?!"
"Haha."
Kwon Chae-woo bất ngờ bật cười, dù tình huống lúc này chẳng có gì đáng cười cả.
"Chỉ có một lý do khiến chó quay lưng thôi."
Sự bình tĩnh đến kỳ lạ của anh trước con lợn rừng khiến Lee-yeon không nói nên lời.
Cô hoàn toàn không hiểu nổi anh đang nghĩ gì.