“Kwon Chae-woo! Em không cần một người chồng mà thậm chí còn không nghe lời mình đâu!”
Trong khi Lee-yeon đang đấm ngực mình trong sự bực bội, anh lại tiến gần hơn về phía con thú đang lao tới. Khi anh lọt vào tầm mắt của con lợn rừng, con vật gầm rú điên cuồng hơn và lao thẳng về phía anh.
Không còn cách nào khác ngoài việc chứng kiến thảm họa sắp xảy ra ngay trước mắt, Lee-yeon dùng cả hai tay bịt chặt miệng mình.
Khoảnh khắc nanh con lợn rừng áp sát mặt Kwon Chae-woo, anh nhanh chóng xoay ngược cây cọc đang cầm trên tay. Nó đâm thẳng vào cổ con lợn rừng làm máu phun ra xối xả.
Dù là vết thương chí mạng, con lợn rừng chỉ dừng lại một giây rồi lại tiếp tục húc vào Kwon Chae-woo.
Anh bị đẩy lùi liên tục, cuối cùng, đến tận gốc cây nơi Lee-yeon đang trèo lên.
Anh không được chết!
Lee-yeon cầm điện thoại với đôi tay run rẩy, và lần đầu tiên, cô cầu mong cho sự an toàn của người đàn ông này.
Tuy nhiên, Kwon Chae-woo rõ ràng không coi đây là một tình thế nguy nan.
Thực tế, anh đang… cười.
Với sự nhanh nhẹn không thua kém những thợ săn chuyên nghiệp, anh đâm cây cọc vào giữa những vết rìu vừa tạo ra. Con thú, không kịp giảm tốc độc nên không thể dừng lại trước khi lưỡi dao sắc nhọn đâm xuyên vào cơ thể nó.
Kreeeekkkkk!!!!
Tiếng rú đau đớn vang lên, đàn chim trong núi hoảng sợ bay tán loạn.
Lee-yeon ôm chặt lấy thân cây đang rung lắc, không thể rời mắt khỏi người đàn ông phía dưới.
Điều khiến cô rợn người không phải là con lợn rừng…
Mà là Kwon Chae-woo.
Anh đang cười.
Như thể anh đang chơi một trò chơi thú vị.
Ngay lúc đó, anh bắt đầu vung rìu, tay nắm chặt chuôi như thể đây là điều anh đã làm vô số lần trước đó.
Vút! Vút!
Mỗi nhát rìu bổ xuống là từng đợt máu văng tung tóe.
Anh túm lấy chiếc răng nanh nhọn hoắt của con lợn rừng, xé toạc động mạch bên trong.
Máu bắn khắp người anh, từ đầu đến chân.
Cả thân hình anh như bị nhúng trong sắc đỏ rực rỡ.
Máu thấm qua kẽ răng, tràn ra khóe miệng.
"AAAAA…"
Lee-yeon bịt miệng, cảm thấy dạ dày như thắt lại.
Sau một tiếng rống khủng khiếp, con thú chao đảo, loạng choạng như thể kiệt sức.
"Bây giờ em có thể xuống được rồi, Lee-yeon."
Cổ họng khô khốc, tim đập dồn dập.
Dường như, cô cảm thấy mình không nên xuống thì hơn.
Cảm giác như thể cô vừa trở thành nhân vật trong một câu chuyện cổ, giống như người chị trốn thoát khỏi con hổ*, nhưng lần này người bảo vệ cô lại chính là kẻ luôn bắt cô lựa chọn giữa "Đừng chết" và "Đừng giết".
*Ẩn dụ từ truyện cổ tích Hàn Quốc "Mặt trời và Mặt trăng." - Mọi người có thể search trên mạng để đọc thử nhé.
"Hay để anh leo lên đó nhé?"
"Không!" Cô phản ứng ngay lập tức, giọng đầy cảnh giác.
"Chân em… chân em run quá. Em sẽ nghỉ một chút rồi xuống. Kwon Chae-woo, anh cũng nên… bình tĩnh lại đi…."
"Em nghĩ là anh đang phấn khích à?"
Lee-yeon liếc xuống.
Kwon Chae-woo chẳng khác gì mọi khi, chỉ có hơi thở anh là nặng nề hơn một chút do vận động mạnh.
Ngược lại, anh bình tĩnh đến kỳ lạ, như một màn sương tĩnh lặng.
"À… ra vậy."
"Có lẽ em muốn thấy anh phấn khích khi người đầy máu."
Anh đang có những suy nghĩ hoàn toàn khác trong đầu. Anh xoay vai như thể chuẩn bị vươn người ra đón cô, anh nói tiếp:
"Nếu đó là điều em muốn, cứ nói ra đi."
"Em có muốn thấy ‘thằng nhỏ’ của anh cũng hưng phấn không?"
"Cái quái— KHÔNG!!!!"
"Anh đã nói rồi mà. Anh có thể làm bất cứ điều gì em muốn mà."
“Em không phải là kẻ biến thái!” Lee-yeon nói rõ.
Đồng thời, lời bác sĩ lo lắng và vẻ mặt nghiêm túc của anh vẫn ám ảnh trong tâm trí cô.
Hành vi bất thường, hung hăng, tăng ham muốn tình dục. Ba từ đó miêu tả hoàn hảo Kwon Chae-woo hiện tại.
Khi anh nhận ra cô đang nín thở, anh dùng mu bàn tay lau sạch máu trên mặt và hỏi. “Em có sợ không?”
“Giờ em thì sợ mặt anh hơn.”
Nghe vậy, anh bật cười.
“Đừng cười khi cầm rìu trong tay chứ!”
Bất kỳ ai nhìn thấy họ lúc này đều sẽ lầm tưởng anh chàng kia là một tên sát nhân đang chờ đợi con mồi dưới gốc cây. Lee-yeon ôm chặt lấy cây hơn.
Cô cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ muốn xóa đi khoảnh khắc cô cảm thấy chút phản bội trước chẩn đoán của bác sĩ.
Mình thực sự phải tỉnh táo lại từ bây giờ để trở thành một kẻ nói dối giỏi hơn.
Ngay lúc đó, Lee-yeon nghe thấy Kwon Chae-woo đột nhiên hơi khom lưng xuống, rên rỉ vì đau.
“Kwon Chae-woo, anh sao thế?”
Cô thò mặt ra giữa các cành cây. Vì anh tỏ ra rất ổn, Lee-yeon quên mất rằng Kwon Chae-woo vừa mới chiến đấu với một con lợn rừng to lớn.
“Có đau lắm không?”
Nhìn thấy người đàn ông không cử động, Lee-yeon cảm thấy có gì đó không ổn. Đúng lúc cô định chuyển cành để tiến gần hơn đến Kwon Chae-woo thì chiếc rìu rơi xuống đất.
“Như em nói, anh đã bỏ rìu xuống rồi.”
Anh thẳng lưng dậy và vẫy tay.
“Giờ đến lượt em xuống đây.”