Toàn thân Kwon Chae-woo đầy những vết bầm tím.
Khi Lee-yeon dùng kéo cắt bỏ lớp áo đẫm máu của anh, cô sững người khi thấy những vết bầm tím xanh đen nổi đầy trên thân trên của anh.
Một con thú nặng hơn 500 kg đã dốc toàn lực húc vào anh.
Chấn động đó chẳng khác nào một vụ tai nạn giao thông.
Dây chằng ở cổ tay anh—vốn đã bị căng quá mức khi cố giữ cọc gỗ dưới cổ con lợn rừng nên cũng bị tổn thương nghiêm trọng.
Bác sĩ, người vội vã đến phòng cấp cứu sau khi nhận được cuộc gọi của cô, không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy Kwon Chae-woo.
Trông anh như chỉ bị thương nhẹ, hoàn toàn không giống một người vừa giao chiến với một con lợn rừng hoang dã.
"Tôi sẽ đến nhà hai người một lát."
Sau khi sơ cứu xong, bác sĩ cầm khay nhôm rời đi.
Nhờ có ông ấy, họ không cần phải điền bất cứ thủ tục hay giấy tờ nào ở quầy tiếp tân.
Lee-yeon đã lao xe thẳng đến phòng cấp cứu mà không suy nghĩ gì.
Nếu không, cô có thể đã rơi vào tình huống không thể nhớ nổi số căn cước công dân của "chồng mình".
"Lee-yeon."
Khi rèm phòng bệnh khép lại, trong không gian chỉ còn lại hai người.
Quá mệt mỏi, Lee-yeon ngồi phịch xuống mép giường.
"Anh luôn muốn hỏi em một điều—Ông ta là ai?"
"...Ai cơ?"
"Người đàn ông đó."
Kwon Chae-woo khẽ hất cằm về phía góc phòng, nơi bác sĩ vừa ngồi.
"Bác sĩ?"
"Ừ."
Kwon Chae-woo nhìn cô với ánh mắt mãnh liệt. Phần thân trên của anh được băng bó trắng xóa, và khuôn mặt với những vết máu khô khiến anh trông như một tay gangster vừa ra khỏi cuộc ẩu đả.
“Ông ta ấy à? Ông ấy chỉ là bác sĩ thôi mà.” Bối rối, Lee-yeon nghiêng đầu.
“Hừm.”
Ánh mắt lạnh lùng như cố gắng xác định xem đó có phải là lời nói dối của ai đó hay không. Cách anh nhìn chằm chằm vào cô mà không chớp mắt đủ khiến cô nổi da gà.
Đáng sợ quá đi, Lee-yeon đột nhiên cảm thấy bản thân như trở thành một người vợ đang cố gắng biện minh cho mình.
“Ông ấy là bác sĩ của anh mà, Kwon Chae-woo.”
Cô đối mặt với sự im lặng của anh, vì vậy cô tiếp tục giải thích.
“Ông ấy đã phụ trách chăm sóc anh từ khi anh còn trong trạng thái sống thực vật. Anh thấy ông ấy qua lại giữa nhà và bệnh viện mà, đúng không? Đó là vì ông ấy là bác sĩ của anh―.”
“Chúng ta giàu đến vậy à?” Anh ngắt lời giữa chừng. “Làm sao em thuê được một bác sĩ riêng mà chỉ cần một cuộc gọi là đến ngay?”
“Ừ….” Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Cô không thể xác định được ý định đằng sau câu hỏi của anh, nhưng cái lông mày hơi nhíu lên của anh khiến cô lo lắng.
“Đúng là có tật giật mình mà.” Câu nói này lướt qua tâm trí cô.
Cô đang suy nghĩ quá nhiều và điều đó sẽ không giúp ích gì trong tình huống này.
Nếu mình không đưa ra được câu trả lời thuyết phục, anh ấy sẽ bắt đầu nghi ngờ mọi thứ và cuối cùng phát hiện ra những lời nói dối.
“G-gia đình anh, ý em là anh trai anh, đã hỗ trợ chúng ta hết mình!” Cô vội vàng nói, “Em nói thật đấy, ông ấy là một bác sĩ giỏi, nên anh đừng lo. Sao gia đình anh lại gửi cho chúng ta một người không đủ chuyên môn chứ? Ông ấy đã làm việc rất chăm chỉ cả ngày lẫn đêm đấy.”
“Cả ngày lẫn đêm?”
“Ừ!”
"Người đó có thường xuyên ra vào nhà em khi em ở một mình không?"
Bất ngờ Kwon Chae-woo rút ngắn khoảng cách, mặt anh chỉ còn cách cô một gang tay.
"Cái… gì cơ?"
"Anh hỏi lại lần nữa. Ông ta có không?"
Giọng anh lạnh như băng, tạo áp lực nặng nề lên cô.
"Có sao…?"
"Đó là lý do em tìm bác sĩ riêng mà."
Cùng lúc đó, Lee-yeon lùi lại một bước, nhưng cô vẫn dõi theo đôi mắt nâu thẫm như vỏ cây của anh, cố gắng không chớp mắt dù chỉ một lần, để không bỏ lỡ bất kỳ thay đổi nào trên gương mặt anh.
"Vậy là trong một tình huống như thế này, ông ta là người đầu tiên em nghĩ đến sao?"
Kwon Chae-woo đưa tay, chậm rãi vuốt tóc cô.
"Vì anh bị thương, và ông ấy là bác sĩ của anh—"
"Ông ta đã làm gì vào ban ngày và ban đêm?"
"Ờ… chắc là chữa trị?"
"Ai chữa cho ai, và chữa thế nào?”
Anh siết chặt cổ áo mình, dùng mép áo lau cằm, rồi nghiến răng mạnh đến mức cô có thể nghe thấy tiếng răng siết vào nhau.
Chỉ đến lúc đó, cô mới cảm nhận được điều gì đó kỳ lạ ở anh.
"À…Chúng ta đang nói về cùng một bác sĩ phải không? Thật sự em không hiểu anh đang nói gì luôn ấy."
Anh không trả lời.
Chỉ im lặng, ánh mắt u ám nhìn về phía bức tường.
“Anh có muốn gọi bác sĩ lại không? Em nghĩ chuyện vừa xảy ra đã ảnh hưởng đến khả năng nhận thức của anh rồi.” Lee-yeon nhìn chằm chằm vào mặt anh và nghiêng đầu để quan sát anh rõ hơn.
Kwon Chae-woo thở dài ngắn ngủi và nói, “Anh xin lỗi.”
Anh nhắm mắt lại một lúc, “Vì đã quá nhạy cảm với những chuyện nhỏ nhặt.”
Với những vết máu trên mặt, Kwon Chae-woo trông giống như một diễn viên trong phòng chờ mà không có bất kỳ lớp trang điểm nào. Anh nói tiếp, “Có vẻ như em phụ thuộc vào vị bác sĩ đó. Và sau khi em nói chuyện với ông ấy, em đột nhiên muốn ở một mình.”
“….” Lee-yeon cọ xát quần áo và cố tránh ánh nhìn như muốn xuyên thấu của anh.
“Chỉ cần nghĩ đến việc ông ấy ra vào nhà em trong khi anh nằm đó như một thằng ngốc vô dụng―,” Anh nhăn mặt, “Anh không thể kiểm soát được cơn giận của mình.”
Anh ấn vào thái dương và thở dài.
Lee-yeon cúi đầu xuống.
Cô phần nào hiểu được lý do tại sao Kwon Chae-woo lại có xu hướng suy nghĩ quá nhiều kể từ khi anh mất hết trí nhớ, nhưng vì không hiểu sao, anh đã đi quá xa khi nói đến những người liên quan đến cô.
Có thực sự là do chứng bệnh này không vậy?
“Ai là người đã bắt được con lợn rừng vậy, có ở đây không?” Đột nhiên, rèm cửa được kéo sang một bên, và một giọng nói chắc nịch như của một phát thanh viên vang lên.
Nhìn thấy Kwon Chae-woo, một người phụ nữ mỉm cười, để lộ chiếc răng khểnh đáng yêu. “À, anh ấy đây rồi.”
Người phụ nữ mặc một chiếc áo khoác lớn có logo của Trung tâm Cứu hộ Động vật Hoang dã.
Cô ta cao và có khuôn mặt tàn nhang và không trang điểm.
“Xin chào.” Cô ta cúi chào cả hai. “Chúng tôi vừa quay lại sau khi dọn xác con lợn rừng. Để đề phòng, chúng tôi cũng đã làm xét nghiệm virus ASF.”
Đằng sau tấm rèm, những người đàn ông mặc áo khoác cùng màu đang đứng xung quanh. Họ tò mò nhìn Kwon Chae-woo với ánh mắt sáng lấp lánh.
“Cảm ơn anh rất nhiều vì đã bắt được―, ý tôi là báo cáo nó. Chúng tôi đang chịu rất nhiều áp lực từ phía chính quyền. Nó nổi tiếng là một con lợn rừng ăn thịt người vì đã cắn và giết nhiều người rồi.” Giọng cô ta có vẻ hơi phấn khích.
“Vì kích thước của con lợn này lớn hơn nhiều so với bình thường, chúng tôi đã chuẩn bị thành lập một đội săn riêng, nhưng có lẽ điều đó là không cần thiết nữa rồi.”
Cô ta gãi đầu và mỉm cười. “Hơn nữa, đây là lần đầu tiên tôi thấy một con lợn rừng bị săn với động mạch bị rách như vậy.” Người phụ nữ nhìn Kwon Chae-woo với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Má cô ta ửng đỏ như táo, và nụ cười trên môi càng rộng hơn. “Với một cái rìu và một cái cọc, phải không?”
Người phụ nữ không thể giấu được sự phấn khích đến mức giọng nói của cô ta run lên rõ rệt. Tuy nhiên, cả hai người đều không phản ứng lại sự nhiệt tình của cô ta.
Kwon Chae-woo nhắm mắt lại một cách lặng lẽ, giả vờ như không nghe thấy. Do đó, Lee-yeon, người không thể chịu đựng được sự im lặng, đã thay anh trả lời.
“Vâng.”
“À, tôi xin lỗi vì sự thô lỗ của mình. Tên tôi là Joo Dong-mi, và tôi làm việc trong đội động vật có vú tại trung tâm cứu hộ.”
Đột nhiên, có tiếng huýt sáo từ phía sau. Những người đàn ông mặc áo khoác giống cô ta đặt ngón tay lên miệng và cổ vũ. Joo Dong-mi - người với khuôn mặt đỏ bừng trong chốc lát, hét lên. “Xin hãy cho tôi số điện thoại của anh!”
Bất ngờ trước giọng nói của cô, Lee-yeon giật mình lùi lại.
Nhận thấy điều đó, Kwon Chae-woo lập tức nắm lấy và kéo cổ tay cô.