"Xin lỗi, nhưng hai người quen nhau thế nào vậy?" Joo Dong-mi đảo mắt qua lại giữa hai người, tò mò chờ câu trả lời.
Lee-yeon chạm mắt với ánh nhìn bướng bỉnh của Kwon Chae-woo.
"Anh ấy là… nhân viên của tôi."
Nếu tất cả chỉ là do hội chứng của anh …
Cô phải xác định rõ đó là đam mê thật sự hay chỉ là triệu chứng của bệnh lý.
"Vậy tại sao em lại bỏ qua chuyện chúng ta ngủ chung hàng đêm vậy?" - Kwon Chae-woo bật cười.
Tiếng cười nhạt nhẽo nhưng sắc bén, khiến Joo Dong-mi trợn tròn mắt, ngay lập tức cảm nhận được bầu không khí căng thẳng.
Không gian bỗng chốc rơi vào im lặng.
"À, vậy sao?"
Joo Dong-mi có vẻ cứng đờ trong giây lát, nhưng ngay sau đó, cô ta thả lỏng, nở một nụ cười đầy tự tin.
"Hai người còn trẻ mà, chuyện này bình thường thôi. Thế hệ bây giờ mà."
Cô ta không hề nao núng trước tình huống này.
"Vậy tôi có thể xin danh thiếp không?"
"Nhân viên thì chưa có danh thiếp, nhưng tôi có. Vậy có được không?"
Lee-yeon lịch sự đưa danh thiếp của mình.
Joo Dong-mi cúi đầu nhận lấy, ánh mắt bỗng sáng lên khi đọc tiêu đề trên thẻ.
"Cô là bác sĩ cây?"
Cô ta trông rất hào hứng, nhưng sau đó ánh mắt lại lướt qua Kwon Chae-woo một cách đầy ẩn ý.
"Làm sao một nhân viên của bệnh viện cây lại có thể hạ gục một con lợn rừng bằng rìu chứ? Có phải anh đang phung phí tài năng của mình một cách quá rõ ràng không? Ở bệnh viện cây, anh làm công việc gì?"
"Tôi tỉa hoa." - Kwon Chae-woo đáp lại bằng giọng điệu thản nhiên.
"T-tỉa… hoa?"
Ngọn lửa hứng thú trên gương mặt Joo Dong-mi lập tức vụt tắt.
Cô ta nhíu mày, quay sang Lee-yeon.
"Nhân tiện, đôi khi chúng tôi vô tình làm tổn thương cây khi thực hiện cứu hộ trên núi. Vậy tôi có thể liên hệ với cô khi cần không?"
Lee-yeon không khỏi ngạc nhiên.
Lần đầu tiên cô tìm thấy khách hàng theo cách này.
Nhưng cô vẫn gật đầu.
"Tất nhiên rồi! Chúng tôi sẽ rất sẵn lòng giúp đỡ."
Dù trong suốt cuộc trò chuyện, ánh mắt Joo Dong-mi vẫn luôn hướng về Kwon Chae-woo.
Ngay cả khi cô ta biết anh đang nắm tay một người phụ nữ khác, cũng như ánh mắt anh chỉ dành cho một người duy nhất, cô ta dường như không hề bận tâm.
Lee-yeon cảm thấy Joo Dong-mi thực sự rất tự tin vào bản thân.
Dù người phải tham gia kiểm tra là Kwon Chae-woo, nhưng không hiểu sao, Lee-yeon lại có cảm giác chính cô cũng đang bị kéo vào bài kiểm tra này.
“Tôi hy vọng anh sẽ mau khỏe lại. Và lần tới chúng ta gặp nhau, hãy nói cho tôi biết tên anh trước nhé.”
Và cứ thế, Joo Dong-mi biến mất.
Cô ta giống như một cơn bão, đến rồi đi trong chớp mắt. Những đồng nghiệp của cô vỗ nhẹ vào lưng cô.
“Anh không biết chuyện này là sao đấy, Lee-yeon,” Kwon Chae-woo nói.
“Nhân viên?” Giọng anh trầm và đầy nguy hiểm. “Em không nghĩ ra được gì khác sao? Sao em lại ném anh xuống hố lần nữa vậy?”
Ánh mắt của anh không bình thường chút nào. Lee-yeon nuốt nước bọt.
“Nếu anh quyết định làm gì đó thì sao?” anh hỏi.
“À… Joo Dong-mi…,” Lee-yeon cố gắng giải thích.
“Lại Joo Dong-mi nữa hả?” Kwon Chae-woo đứng dậy khỏi giường và bước về phía cô. Bóng anh bao trùm lên người cô. Anh cười một cách nguy hiểm.
“Em chẳng biết gì cả vì em chỉ chạm vào cây cối thôi,” anh nói. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô trông thật kỳ lạ. “Lee-yeon à, em đang đối xử với chú chó của mình như cứt vậy,”
Suốt quãng đường về nhà, cả hai không ai nói một lời.
Kwon Chae-woo nhìn ra cửa sổ, còn Lee-yeon chỉ tập trung vào tay lái.
Không khí trong xe căng thẳng đến nghẹt thở.
Trong thoáng chốc, ánh mắt hai người giao nhau qua gương chiếu hậu.
Lee-yeon liếc sang anh để rồi nhận ra anh cũng đang nhìn cô.
Anh khẽ nhướng mày, nhưng trong đôi mắt ấy ẩn chứa một niềm vui kỳ lạ, tối tăm.
Lee-yeon giật mình quay đi.
Cổ họng cô khô khốc, tim đập mạnh.
Cô có thể cảm nhận ánh mắt anh đang nhìn mình.
Một bên mặt cô, hướng về phía anh, như ngứa ran lên.
Cảm giác ấy bám lấy cô cho đến khi họ về đến nhà.
Nó thật ngột ngạt.
Vừa bước qua cửa, Kwon Chae-woo đã kéo phăng chiếc áo ra khỏi người.
Cái nẹp cứng trên cổ tay anh lộ rõ, băng gạc vẫn quấn chặt quanh phần thân trên.
Trên khuôn mặt và tóc anh, vết máu khô còn bám lại.
Anh quay lại nhìn cô.
"Tắm cho anh."
"Gì cơ? E-em á?"
"Nếu một con chó bị bẩn, chủ nhân phải tắm sạch cho nó chứ."
"Anh chẳng khác nào con chó của em cả."
Lee-yeon chết lặng.
"Đó là điều cơ bản."
Anh gãi đầu, giọng điệu thoải mái như thể chuyện này chẳng có gì to tát.
"Nhưng em chỉ quen chạm vào cây, nên có thể em không biết cách."
“Anh bảo em đừng phục vụ anh mà!”
“Phục vụ là hành động không mong nhận lại gì.” Anh mỉm cười trong khi bước lại gần. “Anh có ý định đáp lại gấp nhiều lần bất cứ điều gì em làm. Em nghĩ anh là kẻ ăn bám sao? Em cũng không phải vậy.”
Lee-yeon không thể trả lời.
"Vậy nên, tắm cho anh đi."
Giọng anh điềm tĩnh, nhưng Lee-yeon lại cứng đờ.
Bồn tắm nhỏ, nhưng Kwon Chae-woo lại thoải mái nằm dài trong đó, hai chân duỗi ra chạm đến thành bồn.
Mỗi khi anh cử động, nước lại bắn tung tóe ra sàn.
Những vệt máu khô dính trên tóc anh tan ra, hòa vào nước như mực loang.
Anh tựa lưng vào bồn, mắt dán chặt vào Lee-yeon.
Những giọt nước bám trên làn da anh, lấp lánh dưới ánh sáng.
Lee-yeon nhíu mày.
"Băng gạc của anh ướt hết rồi kìa!"
"Không sao. Em bảo bác sĩ quay lại thay cho anh là được rồi."
Giọng anh trầm ổn, bịn rịn theo làn nước.
"Vậy tại sao anh lại vào bồn với nguyên quần dài thế?" - Cô tròn mắt hỏi.
"Anh không thể cởi khóa quần vì tay anh đau mà."
"Anh nghĩ em tin chắc?"
Đúng là một cái cớ ngớ ngẩn và vô lý.
Một người có thể giết lợn rừng lại làm bộ mong manh đến mức không mở được khóa quần sao?
Cái sự trơ trẽn này thật quá đáng!
"Anh còn có tay bên kia mà!"
"Anh đã thử rồi."
Anh mỉm cười nhạt.
"Nhưng không làm được. Anh thấy mình thật thảm hại quá đi."
Anh đưa tay chạm vào má, cổ tay gác lên thành bồn.