Mồ hôi nhỏ giọt khắp cơ thể Lee-yeon khi cô cảm thấy khóa cửa đang được nhấn.
“Ông ấy thậm chí còn biết mật khẩu cơ à?” Kwon Chae-woo khịt mũi.
Suốt thời gian qua, mỗi khi bác sĩ đến thăm, hoặc là Kwon Chae-woo bất tỉnh hoặc chính Lee-yeon mở cửa cho bác sĩ. Đó là lý do tại sao bác sĩ đứng bên ngoài không hiểu tại sao lần này lại thấy cửa khóa.
Bên trong, bất chấp tình huống nguy cấp, Kwon Chae-woo cố tình mút lên cổ Lee-yeon.
Mặt cô tái mét, “Dừng lại, dừng lại! Anh có nghe thấy em nói không hả?”
“Không.”
Lee-yeon chết đứng trước sự táo bạo của anh.
Ngay lúc đó, họ nghe thấy tiếng bíp báo hiệu mật khẩu nhập vào không chính xác.
Không bỏ cuộc, bác sĩ bắt đầu nhập số lại.
Lee-yeon cảm thấy vội vàng. “Em đã bảo anh dừng lại!”
Vì yêu cầu của cô bị phớt lờ, lần này, cô cảnh báo Kwon Chae-woo bằng cách đánh nhẹ vào đầu anh.
Anh nhướng mày với vẻ mặt kỳ lạ. “Nếu anh dừng lại…?”
“Sao?”
“Nếu anh dừng lại bây giờ, em sẽ làm gì cho anh?”
“Anh đang hỏi thật đấy à?” Cô nhướng mày.
Những tiếng gõ nhẹ cẩn thận vang lên từ bên ngoài. Nhưng với Lee-yeon, nó giống như một cơn thúc giục hơn.
Cô đang cố gắng nghĩ cách để họ có thể thoát khỏi tình huống này.
Đột nhiên cô hét lên vì… Kwon Chae-woo lại xoa nắn cô bé của cô.
“Được rồi!” Cô lẩm bẩm vội vàng, cố gắng kiểm soát hơi thở gấp gáp của mình. “Em sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn, bất cứ thứ gì ngoại trừ mấy cái sờ soạng!”
“Bất cứ điều gì?” Kwon Chae-woo cười khẩy.
Cô gật đầu như điên, liếc nhìn về phía cửa. Anh nhếch mép và hoàn toàn rút tay ra khỏi ‘cô bé’. Ngay khi anh đứng dậy, cửa trước mở ra.
Lee-yeon đờ đẫn vì không kịp giấu quần lót đi. Nhưng Kwon Chae-woo nhanh chóng quấn chăn quanh người cô. Anh bế cô lên như một nàng công chúa.
Bác sĩ không thể tin vào mắt mình và lắp bắp, “À… A…A”
Đến lúc đó, Kwon Chae-woo đã che kín cô bằng một tấm chăn.
Không một sợi tóc nào lộ ra ngoài.
Kwon Chae-woo trừng mắt hung hăng nhìn kẻ vừa vào phá hỏng chuyện tốt của anh và lớn tiếng, “Ông không học đạo đức ở trường tiểu học à?”
Anh còn cố tình gây sự trong khi đi xuống cầu thang. Suốt thời gian đó, bác sĩ cảm thấy lạc lõng oan ức vô cùng. Tâm trí ông như tê dại khi nhớ đến quần và quần lót ren của Lee-yeon nằm bừa bãi trên giường.
…….
"Anh phải thả em xuống!"
Lee-yeon hét lên khi Kwon Chae-woo vẫn giữ chặt cô.
Họ đã quay lại phòng từ lúc nãy, nhưng anh không có ý định buông cô ra.
Bên trong chăn nóng và ngột ngạt, nhưng khi chiếc chăn trượt xuống khỏi đầu, ánh mắt cô đối diện với anh.
Anh không rời mắt khỏi cô, mà chỉ nhíu mày sâu hơn.
Sau một hồi càng cau mày hơn, anh lạnh lùng nói:
"Anh vẫn chưa biết mật mã cửa nhà này."
"Nhưng cái gã đó lại nhập nó như thể đây là nhà ông ta." - Anh nghiến răng, gương mặt đầy vẻ khó chịu.
"Anh cũng không biết mã cửa sau."
Cửa sau vốn chỉ dành cho nhân viên y tế sử dụng.
Trong khi đó, tầng hai đã được anh trai Kwon Chae-woo sửa lại.
"Mật khẩu là gì?"
Lee-yeon đột nhiên cứng người, ánh mắt lảng tránh, nhìn xuống đất.
Cô rõ ràng không biết phải trả lời thế nào.
"Anh thề, anh sẽ không bỏ qua đâu, nếu nó là ngày cưới của chúng ta, sinh nhật em, hoặc số điện thoại của em mà cái tên khốn đó có thể bấm vào một cách tự nhiên như vậy đấy."
"...Ai?" - Lee-yeon hỏi lại, rồi ngay lập tức cảm thấy mình thật ngớ ngẩn.
Anh phớt lờ câu hỏi của cô, tiếp tục nói:
"Nghĩ xem, Lee-yeon. Anh không biết gì cả."
"Có phải nó là ngày cưới của chúng ta, sinh nhật em, hay số điện thoại em không?"
Lee-yeon vẫn im lặng.
“Tại sao anh lại không biết gì cả?"
Anh siết chặt vòng tay, ôm Lee-yeon thật mạnh, vùi mặt vào vai cô.
Anh dụi đầu mạnh đến mức dù có lớp chăn lót, vai cô vẫn đau.
"Anh là chồng em, nhưng lại hiểu em còn ít hơn những người khác. Mỗi lần như thế, anh lại thấy bứt rứt đến phát điên."
Má trái anh chạm vào tai cô, hơi ấm lan truyền ngay tức khắc.
"Dù có lẽ trước đây anh đã từng biết..."
Không, anh chưa từng biết!
Lee-yeon cô gắng che giấu gương mặt vô cảm, cố gắng trấn an anh: "Không sao mà. Anh đang bị thương."
Anh lẩm bẩm, giọng trầm đến rợn người: "Nhưng anh vẫn không thể tha thứ cho chính mình."
Dần dần, sự kiên quyết thay thế nỗi bối rối trong ánh mắt anh.
"Bắt đầu từ mật mã cửa sau đi. Để tránh cảm giác bất lực này, anh cần phải biết tất cả mọi thứ liên quan đến em và cuộc sống của em."
"Uh..." - Cô cứng họng.
"Em không thể."
Anh đang tò mò một cách không cần thiết.
Nếu Kwon Chae-woo cứ tiếp tục phớt lờ chuyện trong nhà, có lẽ mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.
Nhưng càng quen với việc mất trí nhớ, anh lại càng quan tâm đến mọi thứ xung quanh cô.
Anh không hỏi về quá khứ của mình, không quan tâm đến gia đình hay sở thích, nhưng lại thể hiện sự ám ảnh kỳ lạ đối với Lee-yeon.
Cô đau đầu nghĩ cách thoát khỏi tình huống này.
"Kwon… Kwon Chae-woo," cô gọi khẽ.
Cuối cùng, cô cũng nghĩ ra một thứ có thể đánh lạc hướng anh.
"À mà này, trong đời em, trước giờ em chưa bao giờ phát ra âm thanh đó."
Âm thanh của tình dục.
Cô biết mình đã tìm đúng thứ khi thấy ánh mắt anh chùng xuống, gương mặt đột nhiên trống rỗng.
"Em muốn tiếp tục làm chuyện đó với anh sao?"
Lee-yeon rút tay ra, nhẹ nhàng chạm vào môi anh.
Anh quay đầu đi, nhưng đôi tai ửng đỏ đã bán đứng cảm xúc của anh.
“Anh cần phải khỏe lại nhanh chóng. Trước đây em chỉ chạm vào cây thôi, nên em thậm chí không ngạc nhiên với thứ gì đó chỉ cứng bình thường!” Cô kêu lên.
Im lặng.
"Vậy nên, đeo băng lại và mau khỏe nhé."
"Em cố ý làm vậy đúng không?"