Khuôn mặt Kwon Chae-woo nhăn nhúm vì đau đớn, một bên mắt co giật khi cơn đau đầu bất ngờ xuyên qua hộp sọ như một tia sét. Bàn tay anh run rẩy khi cố với lấy cô. Nhưng rồi anh dừng lại, đưa tay ôm đầu khi âm nhạc khiến cơn đau càng thêm dữ dội.
"Anh cần giúp gì không?" Người phụ nữ mà vừa cố chạm vào anh hỏi.
"Bach." Đó là từ duy nhất mà anh có thể thốt ra lúc này.
"Gì cơ?" Joo Dong-mi nhìn anh đầy bối rối trước câu trả lời khó hiểu.
Kwon Chae-woo đưa mắt tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh. Joo Dong-mi nhìn theo ánh mắt anh và thấy anh đang chú ý đến bộ ba nghệ sĩ đàn dây đang biểu diễn trên đường phố. Anh nhìn họ chằm chằm với ánh mắt mãnh liệt.
Joo Dong-mi đã quen với việc nhìn thấy những con thú hoang bị dồn vào góc đường, nhe răng cảnh giác. Nhưng có điều gì đó ở người đàn ông này khiến cô ta cảm thấy bất an—đôi chân mày sắc nét, ánh mắt trống rỗng. Cô ta khẽ lắc đầu, một chút buồn bã lướt qua gương mặt.
"Cello Solo No.1 Prelude," Kwon Chae-woo lẩm bẩm, giọng anh rõ ràng hơn nhiều so với dòng suy nghĩ hỗn loạn bên trong.
Joo Dong-mi sững người.
"Anh thích bản nhạc này sao?" Cô ta hỏi.
Kwon Chae-woo im lặng. Sau khi mất trí nhớ, tựa đề bản nhạc kia chợt vang lên từ khoảng trống trong tâm trí anh. Không có bất kỳ cảm xúc nào gắn liền với nó, chỉ là một cái tên.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán khi nhịp tim anh bắt đầu đập nhanh. Tiếng dây đàn vang lên dồn dập, những nốt cao chói tai như thể muốn xé toạc thực tại, khiến anh cảm thấy buồn nôn và khó thở. Anh vội vàng nới lỏng cà vạt, rồi mở chiếc cúc cổ áo đầu tiên.
"Này, tôi biết câu này có vẻ sáo rỗng, nhưng có phải tôi đã gặp anh ở đâu đó đúng không? Không hiểu sao, trông anh rất quen."
Joo Dong-mi chờ đợi câu trả lời nhưng chỉ nhận lại ánh nhìn trống rỗng từ Kwon Chae-woo.
"Anh ổn chứ? Anh đang toát mồ hôi kìa."
Bản năng thúc giục Kwon Chae-woo tìm kiếm So Lee-yeon. Anh nhớ rõ cô, và lúc này đây, chỉ có cô mới có thể xoa dịu trái tim đang run rẩy của anh.
Giữa cơn hỗn loạn, một hình ảnh hiện lên trong tâm trí anh—một khu vườn yên bình bên kia bức tường kính kéo dài từ sàn đến trần.
Trước bức tường kính ấy, anh nhìn thấy Lee-yeon đang lấy tay che miệng, loạng choạng như thể bị say.
Tiếng nhạc đột ngột tắt lịm. Mọi âm thanh khác cũng biến mất.
Giữa sự tĩnh lặng tuyệt đối, Kwon Chae-woo siết chặt nắm tay. Tâm trí anh dần vỡ vụn.
Anh quay lưng lại với người phụ nữ trước mặt—cả trên hành lang này lẫn trong ký ức—và chạy đi.
Joo Dong-mi đưa tay ra như định ngăn anh lại, nhưng rồi lại thôi.
Cô ta cất giọng gọi theo, "Lần sau, hãy nói cho tôi biết tên anh. Có lẽ tôi có thể giúp anh."
Cô ta đứng lặng một lúc, cố gắng nhớ lại nơi mình đã từng gặp người đàn ông này trước đây.
…..
Lee-yeon d
ùng cả hai tay hứng nước từ đài phun nước giữa khu vườn để uống.
Sau khi súc sạch vị đắng trong miệng, cô lại nghĩ đến việc bỏ trốn một lần nữa. Như một phản xạ tự nhiên, cô tìm một gốc cây lớn có thể ẩn nấp và ngồi xuống phía sau nó. Cô cố gắng điều chỉnh hơi thở rối loạn, nhưng vẫn không thể kiểm soát được.
Lee-yeon kéo phần cổ áo chật chội ra xa và tập trung thư giãn. Đã lâu rồi cô mới lại lên cơn khó thở như thế này.
Ngực cô đau nhói. Không thể điều hòa nhịp thở, cô bấu chặt tay xuống mặt đất, như muốn kết nối với nguồn năng lượng của thiên nhiên.
Cô vẫn có thể nhìn thấy người đàn ông chống nạng đang chế giễu mình. Hắn ta mỉm cười đắc ý trước sự đau khổ của cô.
"Đúng rồi, đây mới là So Lee-yeon mà tôi biết," hắn ta vui vẻ chế nhạo. "Tôi nhớ cô lắm đấy, Lee-yeon. Tôi thực sự rất nhớ cảm giác này."
Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, rồi từ từ cố ý nghiền nát những mầm cây non dưới chân mình.
"Dù có bao nhiêu nhà khoa học tuyên bố rằng thực vật có tri giác, có cảm xúc, tôi vẫn thấy điều đó thật nực cười. Chúng chỉ là một đám cỏ dại mà thôi. Tôi có quyền cứu hoặc giết chúng. Cũng như tôi có quyền đối với cô."
Lee-yeon rên lên khi hình ảnh trong đầu cô trở nên quá chân thực. Một lần nữa, cô lại thấy Hwang Jo-yoon vươn tay về phía mình.
Nhưng trước khi Hwang Jo-yoon kịp chạm vào cô, hắn đã ngã xuống đất với một tiếng thịch.
Kwon Chae-woo đứng đó, vẻ mặt đầy khó chịu. Anh túm lấy cổ áo Hwang Jo-yoon, thô bạo kéo hắn dậy khỏi mặt đất.
"K-Kwon Chae-woo..." Lee-yeon lắp bắp.
"Suỵt," Kwon Chae-woo nói, giọng điềm tĩnh. "Không sao rồi. Đừng lo. Em hít thở đi nào."
….
Kwon Chae-woo giật mạnh cà vạt của Hwang Jo-yoon và nhét vào miệng hắn, đồng thời siết cổ hắn bằng một tay.
Hwang Jo-yoon cố gắng gỡ bàn tay của Kwon Chae-woo ra một cách tuyệt vọng như thể hắn không thể thở được. Khuôn mặt hắn đỏ bừng, trong khi gương mặt của Kwon Chae-woo chỉ phản chiếu sự lạnh lùng tuyệt đối.
Lee-yeon lặng người nhìn cảnh tượng ấy, hơi thở dần ổn định lại.
Kwon Chae-woo kéo Hwang Jo-yoon lại gần một cái cây và khéo léo trói hắn bằng chính chiếc cà vạt của mình.
"Thả tao ra, thằng khốn!"
"Mày muốn tao trói luôn cả cổ mày thay vì chỉ trói tay không?" Kwon Chae-woo hỏi bằng giọng trầm thấp, chỉ đủ để Hwang Jo-yoon nghe thấy.
Nghe vậy cơ thể hắn lập tức cứng đờ.
"Tao nghĩ lần trước… tao đã nói rất rõ ràng với mày rồi mà."
"Ugh…" Hwang Jo-yoon giãy giụa thảm hại.
"Mày không biết rằng càng làm thế này, tao càng phấn khích muốn hành hạ mày thêm sao?" Kwon Chae-woo nói chậm rãi. "Những thằng ngu lại nghĩ bản thân mạnh mẽ thật sự khiến tao phát điên."
Đôi mắt của Kwon Chae-woo ánh lên tia sáng nguy hiểm. Hwang Jo-yoon nuốt khan.
Sau khi bị Kwon Chae-woo đánh đến mức thê thảm, hắn đã đi lấy giấy chứng nhận thương tích để làm bằng chứng, quyết tâm tống Kwon Chae-woo vào tù. Nhưng rạng sáng hôm đó, hắn nhận được một cuộc gọi từ Giám đốc Jo Kyung-cheon.
"Có người muốn gặp cậu. Nhưng chính xác thì cậu quen người này thế nào vậy?"
Giám đốc Jo Kyung-cheon nhấn mạnh rằng tốt nhất đừng chọc giận người đó, vì ngay cả ông ta cũng rất e dè với người đó.
Tại bữa tiệc rượu, Hwang Jo-yoon gặp một người đàn ông trông có vẻ bằng tuổi hắn. Dù đang ở quán bar, nhưng trên bàn không hề có lấy một chai rượu.
Khuôn mặt lạnh tanh không chút biểu cảm, mái tóc cắt sát như một người lính…
"Mày!" hắn hét lên trong quán bar.
Đó chính là tên hàng xóm hôm trước!
Chính tên khốn này đã phớt lờ lời cầu cứu của hắn khi bị Kwon Chae-woo lôi đi!
Ngay lúc đó, một phong bì màu vàng rơi xuống chân hắn.
"Đây là thông điệp từ giám đốc," người đàn ông đó nói.
"Giám đốc? Giám đốc nào cơ?"
Hwang Jo-yoon nhìn quanh. Hắn chớp mắt trước tình huống khó hiểu, rồi cúi xuống nhặt phong bì lên. Khi kiểm tra nội dung bên trong, sắc mặt hắn tái nhợt.
Người đàn ông quan sát vẻ mặt căng thẳng của hắn và đứng dậy khỏi ghế. "Đừng làm chuyện ngu ngốc."
"Mấy người rốt cuộc là ai?!"