Bẫy Hoa

Chương 56: Chương 56




Khi còn là sinh viên đại học, Hwang Jo-yoon từng lén trồng và bán cây cần sa cho thanh thiếu niên. Hắn suýt bị tống vào tù, nhưng hồ sơ đã được xóa nhờ sự giúp đỡ của Giáo sư Jo Kyung-cheon.

Sao thứ này lại ở đây…?

"Jo Kyung-cheon rất thông minh, nhưng có vẻ điều đó không liên quan đến cậu." Người đàn ông nói với hắn. "Tôi có cần phải dạy cậu cách cúi đầu không? Nếu đã vui vẻ với công tử nhà họ Kwon, thì về nhà mà lau sạch vết bẩn đi, tại sao lại đi xin giấy chứng nhận y tế?"

"Ý ông là gì, công tử nhà họ Kwon à—?"

Người đàn ông chỉ vào khuôn mặt bầm dập của hắn.

"Giám đốc đang theo dõi cậu đấy, Hwang Jo-yoon."

Kwon Ki-seok, CEO của Suguk Pharmaceutical. Jo Kyung-cheon đã trở thành giáo sư nhờ sự hậu thuẫn của gia tộc Kwon. Họ vẫn đứng sau mọi chuyện, đóng vai trò như một nhà tài trợ.

Hắn ta thực sự chỉ mới khoảng 40 tuổi sao?


 

Suguk Pharmaceutical, công ty dược phẩm đứng đầu về danh tiếng thương hiệu, lại càng nổi tiếng hơn nhờ vị CEO trẻ tuổi và điển trai. 

Nhưng điều đó chẳng có gì là an ủi.

Hwang Jo-yoon cảm thấy nhục nhã mỗi khi nhìn thấy gương mặt bầm dập của mình trong gương.

Vậy Giám đốc Kwon và ‘công tử’ có liên quan gì với nhau sao? Công tử cái quái gì chứ! Hắn chỉ là một tên côn đồ và kẻ bắt nạt.

Hwang Jo-yoon nghiến răng ken két.

"A-Anh đang phạm sai lầm rồi! Tôi đang cố giúp anh đấy!"

Kwon Chae-woo quay lưng lại với Hwang Jo-yoon. Hắn ta giãy giụa dữ dội, cố thoát khỏi nơi mình bị trói chặt vào thân cây.

"Tôi đang cố giúp anh trước khi anh bị một con đào mỏ lừa gạt, chết tiệt! Anh có biết con đàn bà So Lee-yeon là loại người gì không hả?!"

Kwon Chae-woo bước đến chỗ Lee-yeon và cúi xuống. Anh ôm cô thật chặt. Hai cánh tay rắn chắc bao bọc cô trong hơi ấm, kéo cô sát lại gần hơn. 

Cô không đẩy anh ra.

"Cô ta đến từ một gia đình thối nát! Và tất cả là vì những kẻ trong gia đình đó đã yêu nhau và loạn luân—"

"Tao biết."

"Anh biết?" Hwang Jo-yoon không tin nổi vào tai mình.

"Tao là chồng của cô ấy, tất nhiên tao biết tất cả mọi thứ về cô ấy. Cô ấy đã kể với tao rồi."

Kwon Chae-woo hờ hững đáp lời, chẳng buồn để tâm đến Hwang Jo-yoon. Anh kéo Lee-yeon vào lòng và ôm cô một lần nữa.

Lee-yeon cuối cùng cũng có thể thở dễ dàng hơn một chút.

Hwang Jo-yoon lại tiếp tục tuôn ra những lời độc địa, nhưng hai người bọn họ phớt lờ hắn mà bước qua khu vườn, bỏ hắn lại phía sau.

"Kwon Chae-woo?"

"Hửm?"

"Cái cây," Lee-yeon khẽ nói. "Nếu cứ trói hắn vào đó, nhánh cây có thể bị gãy. Nó có thể làm tổn thương cái cây."

Kwon Chae-woo đặt một nụ hôn lên trán cô. Tim anh nhói lên vì cô. Cô đang đau đớn, nhưng vẫn lo lắng cho cây cối.

"Nhân viên sẽ sớm tìm thấy hắn và thả ra thôi," Kwon Chae-woo thì thầm. "Nhưng lúc này em không cần phải lo lắng về cây cối, Lee-yeon."

"Gì cơ?"

"Anh đã nói với em rằng anh tàn nhẫn rồi, đúng không?" Kwon Chae-woo cất giọng trầm. "Nếu em muốn chạy trốn, vậy thì đừng để bị bắt lại." Anh đi sâu hơn vào khu vườn, kéo theo Lee-yeon. Cơn đau đầu của anh biến mất như chưa từng tồn tại.

….

"Mày!" Hwang Jo-yoon run rẩy khi thấy người đàn ông xuất hiện trước mặt. Chính là người mà hắn đã gặp ở quán bar.

"Tao đã bảo mày sống yên ổn đi rồi." Người đàn ông khoác lên mình bộ trang phục phục vụ, như thể anh ta vừa rót rượu cho khách trong bữa tiệc.

"Tao đéo cần biết Giám đốc Kwon là ai!" Hwang Jo-yoon gào lên. 

"Chúng mày đều là lũ côn đồ! Lúc nào cũng dọa nạt người khác. Nghĩ rằng có thể che giấu cái mùi hôi thối của bọn xã hội đen bọn mày sao?"

"Chồng của So Lee-yeon là ai?" Hwang Jo-yoon hét lên. "Hắn cũng là một tên côn đồ à? Hắn cũng giết người sao?"

Jang Beom-hee bỗng dưng ngẩng đầu lên khỏi màn hình điện thoại. Dù cố tỏ ra lạnh lùng như một kẻ lão luyện, nhưng thoáng chốc, anh ta mất đi sự điềm tĩnh.

"Thiếu gia khác với bọn tao."

Anh ta ấn gửi tin nhắn trên màn hình. Nội dung chỉ vỏn vẹn: "Chuẩn bị xô nước đi."

Sau đó một lúc, chỉ còn lại chiếc cà vạt lủng lẳng trên cành cây, đung đưa theo làn gió. 

Người đàn ông đã biến mất.

….

"Anh xin lỗi," Kwon Chae-woo nói. "Anh đã cảnh cáo tên khốn đó rất rõ ràng là không được làm phiền em nữa. Nhưng anh không ngờ hắn lại xuất hiện trước mặt em lần nữa."

Khu vườn Venus, niềm tự hào của khách sạn Hwaido Grand, mang một vẻ đẹp huyền bí và cuốn hút. Kwon Chae-woo dắt Lee-yeon đi về phía những tán cây rậm rạp. Cô lặng lẽ đi theo. 

Họ ngồi xuống dưới gốc cây lớn nhất mà họ thấy được.

"Anh có… có nghe thấy những gì Hwang Jo-yoon nói về gia đình em không?"

"Ý em là sao?"

"Chuyện… về gia đình em." Cô không dám nhìn anh. Nhưng Kwon Chae-woo chẳng để tâm đến điều đó. Anh chỉ muốn vén mái tóc cô ra sau tai.

"Chúng ta là vợ chồng," anh nói. "Tất nhiên, anh sẽ biết mọi chuyện chứ? Chỉ là anh đã quên đi cùng với tất cả những ký ức khác trong quá khứ."

Vậy là anh không biết… Mọi chuyện thật phi lý và lạ lẫm đối với cô. Chỉ mới lúc nãy anh còn cáu kỉnh vì không biết gì về cô. Bây giờ lại giả vờ như anh có thể biết tất cả, chỉ để an ủi cô.

"Em… em chưa từng kể với anh. Kể cả trước khi kết hôn," cô nói. "Em đã lừa dối anh."

Một sự im lặng nặng nề bao trùm cả hai. 

Lee-yeon sợ hãi những gì sắp đến. 

Cô đã thú nhận rồi. 

Dù chưa phải toàn bộ sự thật. 

Cô đã lừa dối anh. 

Ngay lúc này, cô vẫn đang tiếp tục lừa dối anh.

Kwon Chae-woo đột nhiên bật cười.

Lee-yeon bối rối. Cô không biết mình đã mong đợi điều gì. Có lẽ là tức giận. Nhưng tiếng cười của anh ta chẳng hề hợp với tình huống chút nào.

Cô nhìn anh. Kwon Chae-woo ngả người tựa vào gốc cây, hai tay khoanh sau đầu, trông vô cùng thư thái.

"Vậy tại sao bây giờ em mới nói với anh?" Anh hỏi.

"Hả?"

"Ý em là bây giờ anh đáng tin cậy hơn trước sao?" Anh nghiêng đầu nhìn cô. "Đây có phải là một lời tỏ tình không nhỉ?"

Làm sao mà mọi chuyện lại bị hiểu theo hướng này vậy?

Anh nheo mắt trong ánh nắng và cười. Ánh mắt anh vẫn dán chặt vào cô, không một chút dao động.

"Lee-yeon, nếu em bất ngờ nói thế này, anh có thể bị kích thích đấy. Anh chỉ là nói trước cho em biết thôi."

"Không… em… không phải như thế," Lee-yeon lắp bắp. "Ý em là em đã dẫn anh đi sai hướng. Anh bị một người phụ nữ có gia đình phức tạp dẫn dắt đấy. Hãy suy nghĩ kỹ về tình huống này một chút đi!"

"Có thể anh là một thằng ngốc nên anh không hiểu rõ chuyện đó," Kwon Chae-woo chạm nhẹ lên đôi môi khô khốc. "Nhưng nếu là em, thì anh thích được dẫn dắt."


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.