Bẫy Hoa

Chương 57: Chương 57




Đôi mắt của Kwon Chae-woo lấp lánh, rực sáng trong màn đêm. Lee-yeon nhìn anh chằm chằm một lúc, rồi bất giác đỏ mặt. Cô cắn môi đầy lo lắng.

"Em không phải kẻ đào mỏ..." cô lẩm bẩm.

"Thật đáng tiếc," anh nói. "Anh không ngại nếu em là một kẻ như thế và đến bên anh."

"Anh đang vô sản mà," Lee-yeon bật cười.

"Không phải em nói gia đình anh rất giàu à?"

"Họ rất đáng sợ."

Lee-yeon thở dài. "Gia đình em là một mớ hỗn độn." 

Cô luôn biết rằng không nên đến gần người khác quá mức. Nhưng giờ đây, cô cảm thấy mâu thuẫn. Cô muốn kể cho anh nghe về gia đình mình, nhưng cũng muốn dựng một bức tường để bảo vệ bản thân.

"Chúng em có cùng huyết thống," cô nói. "Nhưng chưa bao giờ có thể thực sự coi nhau là gia đình."

Kwon Chae-woo lặng lẽ lắng nghe.

"Ở nhà, em được gọi là Song-yeon."

"Song-yeon?"

Cô gật đầu. "Đó như một biệt danh vậy." Khi cái tên So Lee-yeon được viết theo chiều dọc, nó đọc thành Song-yeon, và cái tên đó đã gắn với cô từ đó.

"Song-yeon là bồ hóng từ cây thông bị đốt cháy," Lee-yeon ngập ngừng. "Họ coi em là một vết nhơ làm hoen ố hình ảnh gia đình."

Ngay lúc đó, tiếng pháo hoa nổ vang trời, rực rỡ chiếu sáng cả bầu trời đêm. Xa xa, tiếng vỗ tay và reo hò vang lên không ngớt. 

Lee-yeon không thể rời mắt khỏi những luồng ánh sáng rực rỡ, muôn màu muôn sắc trải dài trên bầu trời.

Nếu chúng có thể lấp đầy trái tim trống rỗng của mình bằng hơi ấm thì hay biết mấy - cô thầm nghĩ. Như thế mình sẽ làm mọi thứ để không còn khao khát một mái nhà nữa.

"Đó là cách em nhìn nhận bản thân từ trước đến nay sao?" Kwon Chae-woo cất giọng trầm lặng. "Như một vết nhơ hay một mảng bồ hóng? Đó thực sự là cách em nghĩ về chính mình sao?"

Đôi mắt dịu dàng của anh khiến tim cô nhói đau.

Ánh mắt ấy như đang thúc giục cô đưa ra câu trả lời. Đôi mắt anh như những tấm gương phản chiếu, và trong đó, cô không còn nhìn thấy bản thân như một vết bẩn hay mảng nhọ đen. 

Mà lần đầu tiên, cô thấy mình là một người phụ nữ độc lập, kiên cường – một bác sĩ cây, một người chăm sóc. Cô đã vượt qua những lời bắt nạt từ đồng nghiệp và họ hàng. Cô đã tồn tại và vươn lên bất chấp những điều kiện khắc nghiệt.

"Anh có biết rằng sau một trận cháy rừng, cây vẫn có thể sống và tái sinh cả khu rừng không?"

"Hm… rồi sao?" Anh hỏi.

"Có thể em từng là Song-yeon, nhưng giờ em là một bác sĩ cây."

Anh mỉm cười với cô.

"Em đã xây dựng lại chính mình," cô nói, giọng hơi nghẹn lại. Cô cố gắng mỉm cười và không bận tâm đến những giọt nước mắt đang dâng lên trong mắt mình.

Tuổi thơ khô cằn đã ngăn cô đặt xuống những bộ rễ vững chắc. Vào thời điểm đáng lẽ cô nên khám phá thế giới và trưởng thành mạnh mẽ, cô đã héo mòn và khô cạn. Cô đã học cách giữ khoảng cách với mọi người vì những gai nhọn trong cuộc đời. 

Cô có những ký ức đau thương, nhưng cô đã cố gắng hết sức rồi. 

Có thể một bông hoa sẽ không nở ở nơi này… nhưng có lẽ… ai đó…

Ừ, ai đó…

Cô đã hy vọng rằng sẽ có ai đó nói với cô rằng cô đã làm rất tốt và như thế là đủ rồi. 

Rằng cô cũng xứng đáng được công nhận mà.

"Nó có thể không đẹp, nhưng đó là chính em."

Pháo hoa lại bùng lên rực rỡ. Kwon Chae-woo mỉm cười rạng rỡ với cô. Nụ cười của anh ấm áp đến mức làm tan chảy mọi góc khuất trong trái tim cô. Anh vòng tay ôm lấy cô và kéo cô sát vào lòng.

"Anh biết mà!" Anh nói.

"Biết gì cơ?"

"Anh không nghĩ một người ngay cả khi nhặt những cánh hoa rơi cũng nâng niu đến vậy, lại có thể nghĩ bản thân mình như một vết bẩn được."

Pháo hoa tiếp tục nổ rực rỡ trên bầu trời, từng đợt nối tiếp nhau. Tiếng reo hò vang dội khắp nơi. Nhưng Lee-yeon không nghe thấy gì nữa. Cô như bị tách biệt khỏi thế giới xung quanh. Chỉ còn lại hơi thở ấm áp của Kwon Chae-woo và nhịp tim đập loạn xạ trong lồng ngực. 

Khác xa với lần đầu tiên cô gặp anh trong rừng vài tháng trước.

Lee-yeon siết chặt đôi bàn tay đẫm mồ hôi. Trong khoảnh khắc đó, cô nghĩ đến việc bỏ chạy. 

Nhưng rồi cô vẫn đứng yên.

"Em từng muốn sống một cuộc đời yên bình, tránh xa con người. Em sợ họ. Em sợ cách họ nhìn em. Vì thế, em đã chọn cây cối thay vì con người," cô bất giác thốt lên. "Chúng chấp nhận em. Cây cối không có định kiến. Rừng là nơi duy nhất em cảm thấy an toàn, nhưng..."

Anh vẫn kiên nhẫn lắng nghe cô.

"Nhưng anh..."

Cô ngước nhìn anh.

"Anh liên tục…" Cô khựng lại.

"Nói tiếp đi," anh nhẹ giọng thúc giục.

"Anh là một loại độc," cô bật thốt. "Em nghĩ vậy. Em nghĩ anh là một loại độc." Cô hoảng hốt khi nhận ra mình vừa nói gì.

Anh không vội phản ứng. Anh kiên nhẫn chờ đợi. Anh biết cô đang lẩn tránh những lời thật lòng mà cô thực sự muốn nói. Anh sẽ để cô tự nói ra.

"Vậy thì sao?" Anh hỏi, giọng điềm tĩnh.

Giọng nói trầm ấm của anh giúp cô lấy lại bình tĩnh.

"Vậy nên... em…"

Lại một đợt pháo hoa nữa thắp sáng bầu trời.

"Em nghĩ rằng em thực sự có một người chồng thứ hai. Một người đàn ông mới."

"Hả?" Anh sững sờ, bối rối trước câu nói của cô.

"Em không còn thấy bóng dáng của Kwon Chae-woo ngày xưa nữa. Anh đã trở thành một người đàn ông hoàn toàn khác," Lee-yeon nói, giọng cô đầy bối rối. Dường như ngay cả chính cô cũng không biết liệu mình nên bật cười hay bật khóc vì những lời vừa thốt ra.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.