Bẫy Hoa

Chương 58: Chương 58




Choo-ja cười gian, nghiêng người về phía trước với ánh mắt đầy ẩn ý. “Vậy là có chuyện thật.”

Lee-yeon suýt sặc cà phê. “Không! Không có—” Cô vội vàng lau miệng, tránh ánh nhìn soi mói của Choo-ja.

“Em đang đỏ mặt đấy.” Choo-ja chống cằm, cười nhếch môi. “Thế nào? Kể chị nghe đi.”

Lee-yeon nghiến răng. “Không có gì để kể hết.”

“Ừm, phải rồi.” Choo-ja đảo mắt. “Rồi chị phải tin là một người đàn ông nhìn em như thể em là thứ duy nhất giúp anh ta sống sót lại chưa làm gì em sao?”

Lee-yeon đặt mạnh tách cà phê xuống bàn. “Kwon Chae-woo… rất phức tạp.”

Choo-ja nhướng mày. “Phức tạp thế nào?”

Lee-yeon lưỡng lự. Làm sao cô có thể giải thích sự giằng co kỳ lạ giữa họ? Sự sợ hãi và cuốn hút cứ quấn lấy nhau? Cái cách anh  nhìn cô như thể cô vừa là cứu rỗi, vừa là sự hủy hoại của anh ta?

Cuối cùng, cô chỉ thở dài. “Chúng ta đổi chủ đề được không?”

Choo-ja bật cười. “Được rồi, được rồi. Nhưng để em biết nhé, em nói dối dở tệ lắm.”

Choo-ja cười lớn, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc khi nhìn Lee-yeon đang quạt lấy quạt để, cố gắng che đi đôi má đỏ ửng.

Khi cha mẹ cô bỏ trốn, Lee-yeon đã mười bảy tuổi. Họ gặp cái chết vào cùng một ngày. Choo-ja đã gặp cô gái ấy tại tang lễ. Khi đó, cô gầy guộc và nhợt nhạt, mái tóc đen dài buông thõng, trông chẳng khác nào một hồn ma.

Tang lễ của cha cô được tổ chức trong căn phòng bên trái, còn của mẹ cô thì ở bên phải. Cô gái nhỏ bé ấy đứng chơ vơ giữa hai căn phòng, trông lạc lõng vô cùng. Cuối cùng, cô chỉ cúi đầu, đứng im như thể cả thế giới đã sụp đổ trước mặt mình. Những người dân trong làng đến viếng đều nhíu mày khi nhìn cô.

Hồi đó, Choo-ja vừa mới đoàn tụ với tình yêu của đời mình. Khi giúp đỡ chuẩn bị tang lễ, cô đã thoáng thấy cô gái ấy. Nghe nói một trong hai người quá cố có quan hệ họ hàng xa với vị hôn phu của cô. Choo-ja liếc nhìn Lee-yeon, cô gái trẻ đứng lặng lẽ, dường như chẳng còn chút sức sống nào.

Như một cái cây đã chết.

Không ai lại gần hay an ủi cô. Chỉ có những người trong gia đình đang chịu tang thi thoảng ném về phía cô những ánh mắt hằn học.

Họ nhìn cô như thể chỉ cần có cơ hội, họ sẽ đốn hạ cái cây khô héo này ngay lập tức. 

Đúng là một cảnh tượng thật kỳ lạ.

Nhưng Choo-ja nhanh chóng nhận ra rằng, bất kể ánh mắt căm ghét của họ ra sao, chính Lee-yeon mới là người đang giữ gia đình đó gắn kết lại với nhau.

Chỉ là họ gắn kết không phải bằng tình yêu thương, mà bằng sự thù hận dành cho cô.

Choo-ja hiểu rằng những người lớn lên trong một gia đình như vậy sẽ khó mà tin tưởng bất cứ ai. Dù còn rất trẻ, nhưng cô gái ấy đã trông mệt mỏi và tuyệt vọng đến nhường nào.

Choo-ja đã bị cô mê hoặc vào thời điểm đó. 

Sau tang lễ, Lee-yeon bị đuổi khỏi nhà và cứ thế lang bạt giữa những người họ hàng xa. Cuối cùng, Choo-ja đã mở lời, bảo cô gái đáng thương ấy đến sống cùng mình và người yêu. Ba người đã có một quãng thời gian hạnh phúc bên nhau. Cho đến khi vị hôn phu của Choo-ja, một nhà thơ, qua đời vì ung thư.

Anh ta là người đàn ông đầu tiên và cũng là cuối cùng mà Choo-ja trao trọn trái tim. Lee-yeon đã tận mắt chứng kiến cô sống trong tình yêu. Lần này, Choo-ja muốn làm điều tương tự. 

Bà muốn thấy Lee-yeon được bao bọc bởi tình yêu thương.

“Lee-yeon.”

“Dạ?”

“Đừng sợ.”

Lee-yeon nhìn Choo-ja.

“Chị biết em lớn lên trong một nơi chẳng có nhiều tình yêu hay niềm vui, nhưng em mạnh mẽ lắm.” 

Đôi khi, Choo-ja không thể phân biệt được liệu Lee-yeon có thực sự mạnh mẽ hay chỉ đơn thuần là ngu ngốc. Bà cũng chẳng rõ Lee-yeon sống tiết kiệm hay là đã mất hết hy vọng. Nhưng điều Choo-ja mong mỏi là một lần, chỉ một lần thôi, Lee-yeon có thể mong muốn nhiều hơn cho bản thân mình. Bà muốn Lee-yeon dám thử một lần đặt cược vào con người, vào cuộc đời.

Dù là Hwaido hay bệnh viện, chỉ mong em tìm thấy nơi mình thuộc về, nơi có thể gọi là nhà, Choo-ja thầm cầu nguyện.


 

“Tình yêu đôi khi giống như một trận thiên tai, quét sạch mọi thứ trên đường đi của nó,” Choo-ja nói. “Nhưng không phải ai cũng có kết cục như ba mẹ em.”

Mặt Lee-yeon tối sầm lại khi nghe nhắc đến cha mẹ mình.

“Em đã từng biết đến niềm vui của tình yêu.”

“Gì cơ?”

“Chẳng phải là cái cây biết hát sao?”

Mắt Lee-yeon mở to.

Cô bé từng tự cô lập mình khỏi thế giới bên ngoài dần dần bắt đầu chữa lành. Cô cảm thấy được chào đón trong sự xanh tươi của thiên nhiên, xa khỏi con người.

….

“Lee-yeon, em đang nghĩ gì vậy?”

“Cây cối.”

Kwon Chae-woo nhướng mày trước câu trả lời của cô.

Hôm nay cũng chẳng khác gì mọi ngày, ngoại trừ việc Choo-ja giận cô vì đã rời bữa tiệc mừng giữa chừng. Nhưng bữa tiệc đó đã qua nhiều ngày rồi.

『Gần đây, nạn khai thác trái phép các sản phẩm rừng như nấm matsutake, hạt thông, thảo dược hoang dã và sâm núi đang gia tăng.』

Giọng nói của phát thanh viên trên TV vang vọng khắp phòng khách. Sau buổi tiệc mừng, Lee-yeon dường như không còn là chính mình nữa. Cô thường vô thức đắm chìm trong những suy nghĩ vu vơ, nhìn chằm chằm vào khoảng không.

『Gần đây, các phương thức khai thác của họ ngày càng tinh vi hơn. Họ bắt đầu hoạt động có hệ thống để tránh bị truy quét. Phóng viên Hwang Ji-yeon đưa tin』

Bỗng nhiên, màn hình TV vụt tắt, để lại những tia nhiễu trắng. Chỉ khi đó, cô mới giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man. 


 

Lee-yeon quay đầu lại đầy bối rối và chạm phải ánh mắt của Kwon Chae-woo. Anh đang chống cằm nhìn cô.

“Sao anh lại tắt TV?”

“Không biết nữa. Có lẽ anh cần em chú ý đến anh hơn.” 

Giọng anh trầm lắng, đôi mắt mơ màng cùng nụ cười sẵn sàng trên môi khiến cô nổi da gà. “Anh phải làm gì để có được sự chú ý của em đây? Cắn giày rồi sủa như chó chăng?” Anh nghiêng người sát lại gần hơn.

“Em cứ bỏ mặc anh hoài.” Anh thì thầm. “Em đang suy nghĩ gì mà đắm chìm đến vậy? Dạo này trông em còn lơ đãng hơn trước.”

“Em…um…” Lee-yeon lắp bắp. ‘Em đang nghĩ về… một cái cây.” Cô gãi đầu. Thực ra, cô không hề nói dối.

Một cái cây biết hát…

Choo-ja đã gợi lại những ký ức quý giá mà cô từng quên lãng. Cô không ngờ rằng quá khứ lại đột ngột ùa về như vậy.

“Một cái cây…” Kwon Chae-woo cau mày. “Vợ anh thì mải mê nghĩ về những cái cây to lớn, đến mức chẳng thèm liếc mắt đến ‘cây hàng’ của anh lấy một giây.”

“Không phải vậy mà!” Lee-yeon phản đối.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.