Bẫy Hoa

Chương 6: Chương 6




Chương 6

Cô sợ đến chết lặng. Trái tim đập thình thịch như muốn vỡ tung, và cô có cảm giác lồng ngực mình có thể nổ bất cứ lúc nào. Điều duy nhất cô mong lúc này là có cái lỗ để chui xuống cho rồi.

Thế nhưng, Lee-yeon bằng cách nào đó đã cố gắng trấn tĩnh bản thân.

 “Kwon…. Kwon Chae-woo. Kwon Chae-woo à.”

Không nhận được phản hồi nào, cô nuốt khan. “Anh có vẻ không ổn lắm. Để tôi… để tôi gọi bác sĩ nhé!” Tay cô run rẩy với lấy chiếc điện thoại.

Khi Lee-yeon và Choo-ja bận đi làm hoặc ra ngoài thăm khám, đội ngũ y tế do anh trai của Kwon Chae-woo thuê luôn trong trạng thái sẵn sàng. 

Đáp ứng đúng kỳ vọng, đội ngũ này chăm sóc anh ta rất tận tình. Họ luôn sẵn sàng đi vào từ cánh cửa bí mật được xây dựng đặc biệt khi cải tạo tầng hai.

Nhiệm vụ của họ là đảm bảo sức khỏe cho Kwon Chae-woo, bao gồm mát-xa, tắm rửa, lau khô và kiểm tra thiết bị y tế. Họ làm việc cẩn thận và nghiêm túc. Nhưng Lee-yeon chỉ có một trách nhiệm duy nhất:

Chăm sóc anh cho đến khi thủ phạm thật sự bị bắt. Và không được để anh rời khỏi Hwaido.

Ký ức về ngày định mệnh ấy ùa về, khiến cô đứng chôn chân tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Thông tin duy nhất mà cô biết về anh chỉ là cái tên "Kwon Chae-woo." Ngoài ra, cô không hề có chút manh mối nào về con người thật của anh. Tuy nhiên, không khó để đoán ra gia đình anh rất giàu có và quyền lực, dựa trên việc tầng hai được xây dựng một cách chớp nhoáng như thế.

"Không khó để tôi biến cô thành kẻ sát nhân đâu." Cô rùng mình khi những lời đó vang vọng trong đầu, như một lời đe dọa không thể xóa nhòa.

Chưa bao giờ cô cảm thấy bất lực đến vậy. 

Cô thậm chí đã bị kết tội và phải nộp phạt vì báo cáo sai sự thật cho đường dây 112. Khi cảnh sát đến, không còn ai trên ngọn núi, và người đã đánh Kwon Chae-woo bằng đá cũng đã biến mất từ lâu.

Cô nhanh chóng nhớ lại lời của những viên cảnh sát: "Hoặc cô đã phát điên, hoặc thế giới xung quanh Kwon Chae-woo đáng sợ hơn nhiều so với những gì cô có thể tưởng tượng."

Đã có lần cô thử đến đồn cảnh sát, nhưng ngay lúc đó, cô nhận được một cuộc gọi từ anh trai của Kwon Chae-woo. Anh ta nói chỉ gọi để chào hỏi, nhưng sau khi cuộc gọi kết thúc, một bức ảnh của anh ta chụp cùng cảnh sát trưởng được gửi qua tin nhắn.

Cô đứng chết lặng, nhận ra rằng mình chẳng còn nơi nào để trông cậy hay tìm kiếm sự giúp đỡ.

Cô hối hận về cái ngày định mệnh của mình giao nhau với con đường của họ. Không còn gì cô có thể làm. Tâm trí cô cũng chẳng đủ tỉnh táo để tìm ra cách thoát thân. Tệ hơn nữa, cô đã bỏ cuộc từ lâu mà thậm chí chưa từng cố gắng chiến đấu. Tất cả những gì cô mong mỏi chỉ là người đàn ông đang trong trạng thái thực vật kia sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Nhưng tiếc thay! Anh ta đang ở ngay trước mặt cô. 

Ánh mắt anh không hề mang lại cảm giác dễ chịu, mà ngược lại, khiến cô cảm thấy ngột ngạt. Và ngay lúc đó, đầu óc cô nhắc nhở về một điều quan trọng: đừng bao giờ dám thách thức đối thủ, nhất là người có thể bóp nghẹt mọi thứ dễ dàng.

Vì vậy, để không phải thối rữa trong nhà tù vì lời vu khống, dù không muốn, cô vẫn phải đảm bảo rằng kẻ sát nhân này phải được chăm sóc cẩn thận. Chỉ mong đôi tay đó không phải là tay cô.

"Kwon Chae-woo. Tôi biết rằng anh đang bối rối vì vừa tỉnh dậy, nhưng tôi sẽ từ từ giải thích mọi chuyện cho anh nhé," cô hít một hơi sâu, cố gắng đối diện với ánh nhìn của anh. "Vậy nên, làm ơn hãy buông tôi ra và đứng dậy trước đi!"

Người đàn ông phản ứng hoàn toàn ngược lại với mong đợi của cô, giống như định mệnh trêu ngươi cô vậy.

Anh cúi người xuống thấp, khuôn mặt tiến gần sát vào cô hơn. Bóng dáng to lớn của anh bao phủ cả chiếc giường, và một hơi ấm lạ lùng đè lên lưng Lee-yeon. Trong lúc đó, đầu mũi anh chạm vào gáy cô.

“A…Anh làm gì vậy?!” cô hét lên, giọng đầy hoảng loạn.

Người đàn ông không hề nhúc nhích. Anh vùi mũi mình vào và hít sâu mùi hương trên cơ thể Lee-yeon, giống như một con thú hoang. Hơi thở nóng bỏng của anh làm làn da cô ngưa ngứa.

“Đừng ồn ào nữa và trả lời câu hỏi của tôi.” Giọng anh khàn, thô ráp.

Nuốt nước bọt để xua đi cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng, Lee-yeon gật đầu thật nhanh.

“Là cô nhốt tôi à?”

“Gì cơ?” Cô nhìn anh đầy bối rối. Giọng điệu của anh làm cô hơi bị hoang mang. 

Kwon Chae-woo à, ruốt cuộc anh đã sống một cuộc đời thế nào vậy? 

Ủa, mà khoan đã, tại sao anh ta lại ăn nói lịch sự quá vậy?

“Hay là tôi đã nhốt cô lại?”

Nỗi sợ của cô nhanh chóng tan biến trước cái sự vô lý này. Lee-yeon lắc đầu, đầy bực bội. "Tất nhiên là không! Anh nghĩ tôi là ai chứ?"

"Người đang hỏi là tôi," anh trừng mắt. "Tại sao tôi lại ở đây?"

Lần này, giọng anh ngọt ngào đến lạ thường. Sự ngây thơ trong cách anh nói khiến cô không quen. Nhưng với Lee-yeon, câu hỏi lịch sự đó chẳng khác nào một lời đe dọa ngầm. 

Hay chỉ vì tôi biết bản chất thật sự của anh nên anh mới cư xử như vậy?

Khi giọng điệu của anh tạo áp lực buộc cô phải trả lời, cô đáp, "Anh chỉ là một bệnh nhân. Anh vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài."

Sự im lặng kéo dài. Lee-yeon cảm thấy mình phải gánh vác trách nhiệm thuyết phục anh. Đây là điều ít nhất cô có thể làm để cứu mạng mình. "Tình hình hiện tại chắc chắn, không có gì nguy hiểm cả. Làm ơn hãy bình tĩnh lại đi."

Người đàn ông, trước đó đang thở nặng nề, dần trở lại nhịp thở bình thường. Có lẽ, lời nói của cô đã phần nào thuyết phục được anh.

Từ ngày ở đây, Lee-yeon không ngừng cầu nguyện rằng anh sẽ mãi nằm trong trạng thái thực vật. Anh không nên tỉnh dậy. Mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp theo vô số cách khi kẻ sát nhân này bắt đầu tự do hành động theo ý muốn. 

Làm thế nào Lee-yeon có thể đối mặt với bản chất tàn nhẫn và ích kỷ của anh đây? 

Không, cô chưa sẵn sàng đâu!

"Nhưng tại sao cô lại run dữ vậy?" Giọng nói khàn khàn của anh vang lên, như cào vào tai cô, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Cô thoáng thấy một nét cười khẩy trên khuôn mặt anh?

Anh tiếp tục, "Cô đã làm gì sai với tôi à?"

"Không… không?" Đôi mắt cô mở to, kinh ngạc trước sự táo tợn của anh.

Sức nặng đè lên cơ thể cô biến mất ngay lập tức. Cô bị lật người lại như một quả trứng chiên khi anh ta nắm lấy cô một cách thô bạo. Trái tim cô đập nhanh dần, và tai cô bắt đầu nghe thấy những rung động rõ ràng.

Anh ta đưa khuôn mặt mình lại gần cô một cách nguy hiểm.



 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.