Bẫy Hoa

Chương 60: Chương 60




“Vậy đấy, Lee-yeon,” giọng nói trong điện thoại tiếp tục. 

“Tôi đã nói rõ ngay từ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau rồi.”

Lúc này, Lee-yeon đã hoàn toàn bối rối.

“Cô có sự ủng hộ của tôi,” giọng nói kia chậm rãi cất lên. “Tất nhiên, tôi sẽ gửi tài nguyên cho cô. Tôi chẳng quan tâm việc cô biến em trai tôi thành nhân viên bệnh viện, người giúp việc hay đồ chơi của cô. Chỉ cần đừng quên việc cô cần phải làm.”

“Tôi sẽ bắt được kẻ phạm tội thực sự và đưa hắn vào chỗ của cô.”

“Hãy cố hết sức giữ cậu ấy ở Hwaido.”

Sắc mặt Lee-yeon trở nên cứng đờ khi những lời nói đó vang vọng trong đầu cô. Tâm trí cô gần như bay màu, lí nhí đáp lại một tiếng đồng tình.

Kwon Chae-woo nhìn điện thoại, rồi nhìn sang cô. Anh thở dài, rõ ràng đang rất bực mình.

“Tại sao anh lại ra lệnh cho vợ tôi?” giọng anh đầy khó chịu. 

“Nếu anh định nói mấy lời ngu xuẩn thế này, thì đừng bao giờ gọi cho cô ấy nữa!”

Kwon Ki-seok nhếch mép.

Giọng của em trai anh nghe sao mà non nớt thế này, hoàn toàn khác với con người hung dữ, liều lĩnh mà anh từng biết trước vụ tai nạn. 

Đứa con út của một gia đình xã hội đen khét tiếng. Người em trai mà anh từng dạy dỗ, từng nuôi nấng.

Kwon Chae-woo trước đây luôn nghiến răng từ chối mọi sự giúp đỡ từ gia đình, luôn dựng lên một bức tường kiên cố giữa mình và tất cả mọi người.

Nhưng giờ thì sao?

Giọng nói của thằng nhóc này giờ đây giống như một con thú đã được thuần phục.

“… Giám đốc Jo.”

“Vâng, thưa ngài,” Jo Kyung-cheon cúi đầu. Trông ông như đang phải gánh cả ngàn cân trên vai. Điều đó chưa bao giờ thay đổi kể từ lần đầu tiên ông đặt chân đến nơi này với bộ đồng phục học sinh.

Một khu nhà gồm hàng chục hanok*

*Nhà truyền thống của người Hàn.

Những mái ngói đen, xếp lớp như từng gợn sóng, trông yên bình như một đàn hạc trắng. Nhưng càng đi sâu vào trong, không khí càng trở nên ngột ngạt. Cảm giác như đang bước vào miệng rắn.

Gia tộc Kwon. Một cái tên chỉ có thể thì thầm trong nỗi sợ hãi.

Gia tộc Kwon là một trong ba ông trùm bất động sản lớn nhất Hàn Quốc. Một tổ chức có sức mạnh kinh tế khổng lồ, cái bóng quyền lực bao trùm lên Nhà Xanh*. Người ta đồn rằng ông nội của Kwon Ki-seok đã gây dựng đế chế này bằng cách cho các công ty nhỏ vay vốn. Số tiền đầu tư ấy đã nhân lên gấp đôi, gấp ba, rồi thành hàng chục tỷ đô la.

*Nhà Xanh là biểu tượng chính trị, quyền lực và văn hóa, nơi ở và làm việc chính thức của các đời Tổng thống Hàn Quốc.

Tám mươi năm sau, nhà họ Kwon đã trở thành thế lực đứng sau gần như mọi tập đoàn lớn tại Hàn Quốc. Họ đã xây dựng nên một đế chế vững chắc, trở thành cái bóng quyền lực không thể lay chuyển ở đất nước này.

Những câu chuyện về việc Chủ tịch Kwon nhường hẳn một khu đất cho Cơ quan Tình báo Trung ương hay cho họ mượn những con chó săn với mật danh Blue Falcons vẫn được truyền tai nhau.


 

Tòa án biến thành Cơ quan An ninh Quốc gia, rồi lại đổi thành Cơ quan Tình báo Quốc gia. Những con chó săn ấy trở thành một tổ chức tư nhân, trực thuộc tổng thống, chịu trách nhiệm xóa sạch dấu vết của những "mớ hỗn độn".

Tổng thống có thể thông minh. Nhưng Chủ tịch Kwon còn thông minh hơn.

Ông ta nắm giữ vị trí cổ đông lớn nhất. Ông ta làm tất cả những điều đó… mà chưa từng rời khỏi dinh thự của mình.

Ảnh hưởng của nhà họ Kwon, được duy trì vững chắc gần một thế kỷ, giờ đây còn mạnh hơn trước. Trung tâm sức mạnh của họ chính là kinh doanh.

Hoạt động cốt lõi của họ là cho vay lãi suất cao. Chủ tịch Kwon rất thích những công việc bẩn thỉu. Nhưng ông ta cũng là người nuôi dưỡng nhân tài giỏi hơn bất kỳ ai khác.

Ông ta khao khát mở rộng tầm ảnh hưởng ra ngoài phạm vi này, vươn đến thế giới bên ngoài.


 

Với tầm nhìn đó, ông ta hỗ trợ những đứa trẻ nghèo nhưng có tố chất. Nhà họ Kwon đã nuôi dưỡng vô số tài năng, đầu tư vào nền giáo dục cao cấp để họ có thể thống trị mọi lĩnh vực của xã hội.

Đó là cách họ duy trì quyền lực.

Jo Kyung-cheon đã từng là một trong những đứa trẻ đó.

“Giám đốc. Xin lỗi vì mấy chuyện đã xảy ra nhé.”

“Không, thưa ngài. Người nên xin lỗi phải là tôi. Tôi không ngờ Hwang Jo-yoon lại gây ra rắc rối như vậy.”

“Tôi nghe nói cậu ta từng là học trò cưng của ông.”

“Đã có lúc tôi nghĩ đến chuyện đào tạo cậu ta vì thấy tiềm năng. Chỉ có vậy thôi ạ.”

Jo Kyung-cheon từng bắt gặp Hwang Jo-yoon khi hắn còn đang học đại học, trồng và sản xuất thuốc cấm trái phép.

Ông đã nghĩ rằng mình có thể đào tạo Hwang Jo-yoon để giao phó việc trồng thuốc phiện ở Hwaido.

Nhưng tất cả những nỗ lực đó đã đổ sông đổ bể hết chỉ vì sự ngu xuẩn của hắn.

Khi biết được Hwang Jo-yoon dính vào một vụ lùm xùm liên quan đến Giám đốc Kwon, ông đã cắt đứt mọi quan hệ với hắn ngay lập tức.

“Mọi chuyện tiến triển tốt chứ?” Kwon Ki-seok hỏi.

Sau khi Chủ tịch Kwon qua đời, cha của Kwon Ki-seok phá vỡ truyền thống gia tộc, công khai quyền lực của mình.

Công ty của ông ta đã nuốt trọn Hydrangea Pharmaceutical Co. Ltd., một tập đoàn dược phẩm đang gặp khó khăn vào thời điểm đó.

“Vâng. Mọi thứ vẫn diễn ra rất suôn sẻ.”

“Không ai được biết về loại cây quý đó.”

“Vâng, thưa ngài. Tôi sẽ ghi nhớ điều đó.” Jo Kyung-cheon cúi đầu.

Một gương mặt chợt hiện lên trong đầu hắn. Kwon Ki-seok đã khiến từng nhà nghiên cứu biến mất, từng người một.

Tất cả chỉ để giữ bí mật này.

Mồ hôi túa ra trên trán Jo Kyung-cheon.

“Hwaido rất quan trọng.”

Không có nơi nào trên hòn đảo này nằm ngoài tầm kiểm soát của nhà họ Kwon.

Cả Hwaido chính là một lò thiêu khổng lồ, nơi dùng để dọn dẹp mọi "tàn dư" của gia tộc.

“Ông phải thắng dự án Hwaidome,” Kwon Ki-seok nói.

Jo Kyung-cheon biết rõ đây không phải một lời đề nghị. Cũng không phải một lời chúc phúc cho sự nghiệp của ông.

Ông biết—mình không còn đường lui nữa rồi.

…..

“Em đã bị đối xử như thế suốt thời gian qua à?” Kwon Chae-woo khẽ vuốt ve bàn tay cô, ánh mắt tràn đầy sự không cam lòng. 

Sắc mặt Lee-yeon trắng bệch. 

“Tại sao em còn phải quan tâm đến bọn họ làm gì?”

Kwon Chae-woo không thể hiểu nổi tại sao Lee-yeon lại cúi đầu trước người đàn ông đó, thậm chí còn cư xử lịch sự với hắn đến vậy. Hắn đâu phải sếp của cô.

“Em… chỉ là… Anh ta chưa bao giờ đến đây. Cũng chưa bao giờ nói gì quá đáng với em. Mỗi tháng anh ta chỉ gọi một lần thôi. Nên anh đừng bận tâm.”

Kwon Chae-woo thở dài. “Tất cả là tại anh, đúng không? Vì anh không nhớ gì cả.”

“Hả?”

“Gia đình anh coi thường em vì họ biết anh không nhớ bất cứ điều gì.” Anh dừng lại, ánh mắt đột nhiên trầm xuống. “Anh chỉ cảm thấy… như thể mình đã phụ em vậy. Anh xin lỗi, Lee-yeon.”

Lời nói của anh khiến cô nhói lòng.

Cô không có tư cách để nhận lời xin lỗi này. Bởi chính cô đã đẩy bản thân vào tình huống này, vì những lời nói dối cô dựng lên.

“Em đã biết gia đình anh như vậy từ trước rồi sao?” anh hỏi.

“Em… lúc đầu không biết,” Lee-yeon trả lời chậm rãi, cố tránh ánh mắt anh.

“Trước đây… anh có giấu em về gia đình anh không?” Anh nhìn cô chằm chằm, như thể cố tìm ra sự thật. “Chỉ nghe giọng anh ta thôi cũng đủ biết anh trai anh là loại người thế nào rồi. Có phải… anh đã lừa em để cưới em không?”

“Không…” Lee-yeon đáp, muốn trấn an anh nhưng không biết phải nói thế nào. “Lúc đó, chúng ta đều không nhắc đến gia đình. Em cũng… không nghĩ đến chuyện nói ra…”

Kwon Chae-woo siết nhẹ tay cô, như muốn truyền cho cô sự an ủi. Trên gương mặt anh, chỉ có sự day dứt.

“Anh cảm thấy… mình nợ em rất nhiều.”

“Tại sao?” Lee-yeon khẽ hỏi.

“Anh có cảm giác rằng… tất cả những khó khăn em đang trải qua đều là vì anh.” Giọng anh trầm xuống. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng áp trán lên mu bàn tay cô. Hơi thở ấm nóng của anh phả nhẹ lên da cô.

Kwon Chae-woo không hề sai.

Từ khi gặp anh, cô đã bị cuốn vào hàng loạt rắc rối điên rồ. Cô đã sống trong sợ hãi. Nhưng lúc này, khi nghe anh thừa nhận tất cả, cô lại không kìm được nước mắt.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.