“Anh có thể làm gì đây?” Kwon Chae-woo hỏi, ánh mắt chất chứa bao cảm xúc. “Anh có thể làm gì để sửa chữa mớ hỗn độn này?”
Lee-yeon nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
Kwon Chae-woo đang trao cho cô một thứ mà cả đời này cô chưa từng có.
“Chỉ…” Cô cố gắng giữ nhịp tim mình không loạn nhịp. “Chỉ cần bình tĩnh. Đừng nổi giận, mọi thứ sẽ không trở nên khó khăn. Em chỉ mong… chứng bệnh của anh sẽ khá hơn.”
Kwon Chae-woo nhìn cô đầy bất mãn.
Cô cứng đầu đến phát điên!
Anh tự hứa với bản thân—dù có thế nào đi nữa, anh cũng sẽ phá bỏ bức tường mà cô đang trốn sau nó.
….
“Vô ích thôi. Dù sao anh cũng không đủ điều kiện,” Gyu-baek nói, mắt lướt nhanh qua từng trang bách khoa toàn thư. Cậu bé và Kwon Chae-woo ngồi đối diện nhau dưới ánh nắng, căng thẳng đối đầu trong một trận chiến tâm lý.
Kwon Chae-woo chống cằm, gương mặt không chút biểu cảm.
“Chỉ có tôi, một chú khỉ con, là có cơ hội thôi,” Gyu-baek tiếp tục.
“Xin lỗi phải nói với giáo sư thế này, nhưng khỉ thì khác con người,” Kwon Chae-woo phản bác.
“Đều là động vật cả thôi. Thói quen cũng tương tự,” Gyu-baek khăng khăng. “Mà khỉ con thì thơm lắm.”
Kwon Chae-woo bật cười. Thằng nhóc này cứ suốt ngày lải nhải về khỉ thôi!
Một con khỉ con mà muốn sống sót trong xã hội này á?
Mơ đi!
“Con người có thể thấy tôi không thơm, nhưng tôi xin đảm bảo với giáo sư là tôi rất sạch sẽ,” Kwon Chae-woo nghiêm túc đáp.
“Còn trong xã hội loài người, đàn ông trẻ tuổi không có giá lắm đâu.” Anh giơ bàn tay lên, bắt đầu đếm từng ngón. “Không có tiền tiết kiệm. Còn đang chật vật lo sống. Chưa có kinh nghiệm xã hội. Chưa đủ trưởng thành. Không có trách nhiệm…”
“Nhưng mà anh cũng đâu có tiền,” Gyu-baek cắt ngang.
Kwon Chae-woo khựng lại, quay sang nhìn trừng trừng vào thằng nhóc.
“Anh không có việc làm. Anh thất nghiệp. Anh nằm ườn cả ngày. Anh còn tự hào về cái gọi là kinh nghiệm sống của mình cái gì. Còn vợ anh thì phải làm việc quần quật.” Gyu-baek ngước mắt lên, bồi thêm một cú chốt hạ. “Tệ nhất là khi một con khỉ già mà vẫn chẳng có gì trong tay cả.”
Kwon Chae-woo cảm thấy cả đầu mình sắp nổ tung vì tức rồi đó!
“Cơ bản là anh đang sống như một con sâu bọ thôi.”
Gyu-baek liếc lên, giọng đều đều như đang đọc báo cáo khoa học.
“Anh có đầy đủ đặc điểm của một con ấu trùng bọ hung: Ăn. Ngủ. Đi vệ sinh. Rồi lặp lại.”
Kwon Chae-woo đứng hình, há miệng nhưng không nói nổi một lời.
Trong khi đó, Gyu-baek chỉ thản nhiên vùi đầu vào sách, khóe miệng còn nhếch lên đầy đắc ý.
….
Thông báo về vòng thi thứ hai vừa được công bố.
Lee-yeon hào hứng mở email ra đọc, nhưng sắc mặt dần trở nên nghiêm túc khi kéo xuống dưới.
Năm ngoái, do mưa liên tục suốt năm ngày, một trận lở đất kinh hoàng đã xảy ra. Dòng bùn đổ xuống từ núi như những cơn sóng lớn ngoài đại dương, nuốt chửng nhà cửa và xe cộ. Hàng trăm người thương vong.
Một thảm họa khủng khiếp.
Khoảng ba mươi ngôi nhà bị cuốn trôi hoàn toàn. Hàng ngàn hộ dân mất điện.
Dù Lee-yeon sống cách xa vùng bị ảnh hưởng, cô vẫn phải dùng máy phát điện dự phòng để duy trì các thiết bị y tế kết nối với Kwon Chae-woo.
Nhưng điều khiến cô thật sự lo lắng chính là nội dung trong email.
Vòng thi thứ hai sẽ diễn ra ngay tại khu vực từng xảy ra thảm họa.
Chủ đề của cuộc thi là cứu hộ cây xanh.
Cục Lâm nghiệp sẽ mở cửa khu vực bị phong tỏa, cho phép các thí sinh vào bên trong.
Nhiệm vụ: phục hồi rừng.
Luật chơi: trồng càng nhiều cây càng tốt trong vòng 24 giờ.
Mỗi thí sinh được phép mang theo một người đồng hành.
Chỉ đọc thôi mà Lee-yeon đã thấy cạn kiệt sức lực rồi.
“Lee-yeon, chẳng phải em bảo có hẹn thăm bệnh nhân lúc năm giờ sao?” - Kwon Chae-woo bước vào văn phòng cô, tay cầm một cái muôi canh.
Lee-yeon trố mắt nhìn người đàn ông đang đeo tạp dề, rồi giật mình hét lên, vội vàng bật dậy khỏi ghế.
“Đến giờ rồi á?!”
Cô cuống cuồng hoảng loạn.
“Em định ăn gì?”
“Ăn gì cũng được! Em về rồi ăn sau! Anh cứ ăn trước đi! Đừng đợi em!”
Cô vừa lao ra cửa, thì bị Kwon Chae-woo chặn lại bằng cái muôi canh.
“Dẫn anh theo.”
“Hả?” Lee-yeon chớp mắt, không có thời gian cho trò này.
“Nếu em không thể ăn tối với anh ở nhà…” Giọng anh trầm xuống, ánh mắt lại mang theo vẻ nghiêm túc đặc trưng. “… Thì dẫn anh theo và bắt anh làm việc đi.”
“Anh sẽ làm xẻng của em.”
“Anh sẽ làm rìu của em.”
Cách anh nói về bản thân như một đồ vật khiến cô cảm thấy khó chịu. Cô không muốn anh nói như vậy nữa. Đặc biệt là khi lần đầu tiên gặp anh, anh đang chôn sống một người.
“Em muốn anh ở nhà thì hơn. Dọn dẹp, nấu ăn, ngắm hoa thiền định, gì cũng được. Chỉ cần giữ bình tĩnh. Như thế, em mới thấy an tâm.”
Kwon Chae-woo cau mày. Trong tai anh như vang vọng giọng nói chế giễu của Gyu-baek.
“Em muốn anh trở thành một bông hoa à?” anh nói, giọng anh chợt trầm xuống, bắt đầu có vẻ nguy hiểm.
Lee-yeon khẽ giật mình. Anh đang dần nhận ra ý đồ của cô—cố gắng giữ anh ở nhà càng lâu càng tốt.
“Anh đang thắc mắc liệu em có cảm thấy thoải mái hơn nếu anh trở thành kiểu người chồng ngoan ngoãn, phục tùng không?”
Đôi mắt anh vẫn không bộc lộ cảm xúc. Lee-yeon không thể đoán được anh đang nghĩ gì. Cô biết, cách tốt nhất là cứ thành thật với anh.
“Đúng. Em muốn thế.”
Kwon Chae-woo không nói gì.
“Em chỉ muốn anh được an toàn.”
Anh không phản ứng. Nhưng gương mặt vô cảm của anh như một bóng tối phủ lên Lee-yeon. Ánh mắt họ khóa chặt vào nhau.
Và rồi, lần đầu tiên, Kwon Chae-woo làm một điều mà anh chưa từng làm trước đây—không phải vì đồng tình, mà vì ghê tởm.
Anh chấp nhận.
“Được thôi,” anh thì thầm.
Bất kể cô có nói thế nào, sự thật vẫn quá rõ ràng—Lee-yeon chỉ đang cố nhốt anh lại. Cô đã từ bỏ hoàn toàn ý định làm giấy tờ tùy thân cho anh để anh có thể đi làm.
Dù cái gọi là “anh trai” của anh đang khống chế cô, Lee-yeon cũng không có ý định nhờ anh giúp đỡ.
Điều duy nhất cô muốn làm là loại bỏ sự hung hăng của anh, biến anh thành một bông hoa đẹp.
Nhưng điều đó vô nghĩa thôi.
Bởi vì anh sinh ra vốn đã là một con thú hoang rồi.
Nhưng trước mắt, anh sẽ chơi theo cách của cô. Anh mỉm cười.
“Vậy hôm nay, anh sẽ chuẩn bị cơm hộp cho em,” Kwon Chae-woo nói.
Lee-yeon gật đầu.
Cô cần tin rằng anh đang cố gắng làm theo ý cô.
….
Lee-yeon quỳ xuống trước cái cây đã bị tàn phá. Vỏ cây bong tróc gần hết, bị sâu róm cắn nát. Cô vừa xịt xong thuốc trừ sâu, rồi tháo găng tay cao su ra. Người giám hộ đứng bên cạnh đút tay vào túi áo khoác, quan sát cô làm việc.
"Cô bác sĩ này, tôi tò mò một chuyện..."
"Chúng tôi không chặt cây," Lee-yeon cắt ngang.
Người giám hộ có vẻ bất ngờ trước câu nói đột ngột của cô.
"Nhiều khách hàng yêu cầu điều đó. Họ nghĩ rằng nếu rễ của những cái cây bệnh tật mọc lan vào mộ phần, quấn quanh thi thể tổ tiên họ, thì con cháu đời sau sẽ gặp xui xẻo."
Cô nhìn thấy người giám hộ liếc sang ngôi mộ nằm ngay cạnh cái cây.
Ánh mắt hắn mở to, như thể cô vừa đọc được suy nghĩ của hắn.
"Họ muốn chúng tôi phá hủy những cái cây đã tồn tại hàng trăm năm," Lee-yeon tiếp tục. "Thế giới này vẫn chưa hiểu được giá trị của cây xanh."
Cô đóng túi dụng cụ lại, rồi chỉnh lại chiếc nón rơm.
"Nếu anh đốn hạ cái cây này, sẽ không còn gì che chở cho ngôi mộ nữa. Nếu tổ tiên anh thực sự quan trọng đến vậy, thì hãy ghé thăm thường xuyên hơn và chăm sóc cây cối đi."