Dù cổ họng nghẹn cứng vì căng thẳng, ánh mắt cô vẫn bắt được những chi tiết trên khuôn mặt anh: sống mũi sắc cạnh và đôi mắt màu gỗ nhạt. Mái tóc anh đã dài đến mức che cả gáy, rối bù, và bộ đồ bệnh viện rộng thùng thình trông thật xộc xệch. Dù cơ thể anh đã gầy đi nhiều, nhưng khung xương vững chắc vẫn còn rất rõ nét.
Nhưng ánh mắt anh… Đôi mắt sáng màu, chập chờn như ngọn lửa, mang đến một cảm giác kỳ lạ. Nó khiến dạ dày cô như quặn lại.
Cô sợ hãi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt rực sáng, trong veo nhưng lại trống rỗng như hố sâu của anh.
Anh đứng dậy và theo bản năng trói cô lại. Lee-yeon bắt đầu lo lắng, mồ hôi túa ra. Một người như anh sẽ không bao giờ quên người phụ nữ mà anh đã cố gắng giết. Tệ nhất là, khuôn mặt cuối cùng anh nhìn thấy trước khi ngã xuống lại… chính là cô!
Cô cầu nguyện một cách khẩn thiết rằng Kwon Chae-woo sẽ không nhận ra mình. Lee-yeon biết nếu anh mang trong mình sự thù hận, rất có thể anh sẽ trút tất cả cơn giận dữ lên cô.
"Trông cô quen quen."
Khuôn mặt anh trống rỗng, như thể mọi cảm xúc bên trong đã bị cuốn sạch.
Sắc mặt Lee-yeon lập tức tái đi.
Không nhận được phản ứng từ cô, anh cười nhếch mép. "Kwon Chae-woo. Kwon Chae-woo," anh thì thầm với giọng thấp, bắt chước tông giọng của Lee-yeon.
"Có lẽ đó là tên tôi nhỉ?"
Lần này, nét mặt anh trở nên nghiêm túc. "Cô quan trọng với tôi sao?"
Lee-yeon hít một hơi thật sâu. Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong cô. Cô không thể xác định rõ đó là niềm vui hay nỗi sợ khiến trái tim mình đập không ngừng.
Niềm vui sao?
"Hay cô là người mà tôi nên giết ngay bây giờ?"
Ánh mắt Lee-yeon dõi theo từng cử động của anh. Kwon Chae-woo rút ra một chiếc kim mà anh đã giấu suốt thời gian qua, rồi nhấn nó vài lần như cách người ta bấm bút bi.
Cô cố kiềm chế bản thân để không bỏ chạy. Anh bắt đầu chích đầu ngón tay cái của mình vài lần bằng chiếc kim. Máu đỏ sẫm nhỏ từng giọt xuống.
Cô thở hổn hển, từng hơi như nghẹn lại trong cổ họng. Trong mắt cô, ánh nhìn của anh chẳng khác gì một gã đồ tể, như thể đang cân nhắc kỹ càng về miếng thịt trước mặt. Sợ hãi đến cực độ, cô buột miệng nói mà không kịp suy nghĩ.
"Đ-đừng nói như vậy. Tôi rất quan trọng với anh đó," cô cố gắng điều hòa nhịp thở. "Thật mà! Anh không nhớ tôi sao?"
Biểu cảm bối rối trên gương mặt anh đã trả lời cho sự hỗn loạn trong đầu anh.
"Tôi rất thân thiết với anh! Chúng ta đã gặp nhau lâu hơn anh nghĩ đấy," giọng cô run rẩy, đôi mắt như quay cuồng vì áp lực đã vượt ngưỡng chịu đựng. "Và chúng ta còn ràng buộc với nhau một cách… rất …rất phức tạp."
Ký ức về bản hợp đồng mà cô buộc phải ký ùa về.
Những gã đàn ông mặc đồ đen kéo cô vào góc tối giữa đêm vẫn còn là cơn ác mộng ám ảnh cô đến tận bây giờ.
"Và chúng ta không thể kết thúc mối quan hệ này một cách tùy tiện được đâu," cô nói thêm, tay xoa lên trán, cố xoa dịu cơn căng thẳng.
Lẽ ra lúc đó cô nên kiện đại cho xong. Có lẽ, như vậy sẽ giúp cô thoát khỏi gã đàn ông nguy hiểm vừa bước ra khỏi trạng thái thực vật này.
"A!"
Lee-yeon run rẩy vì sợ hãi khi Kwon Chae-woo bất ngờ túm lấy khuôn mặt cô. Anh bóp má cô mạnh đến mức chúng bắt đầu tê dại. Anh hoàn toàn không kiềm chế sức lực, khiến cô cảm thấy quai hàm mình có thể vỡ nát bất cứ lúc nào.
"Cô nói cô quan trọng với tôi, vậy tại sao lại run rẩy thế này hả?"
"Không, tôi không có!" cô lắp bắp, giọng run run.
"Hay là cô bị bán tới đây với mấy ngón tay bị cắt đứt à?" Lời nói của anh khiến cô không tin nổi vào tai mình.
"Để đi làm những việc hạ đẳng cho một gã không thể di chuyển hay suy nghĩ sao?"
Những lời cay nghiệt của anh khiến Lee-yeon cảm nhận được má mình giật giật, vừa vì đau đớn, vừa vì nhục nhã.
"Tại sao tôi chỉ có thể nhớ được mấy lời rác rưởi thế này chứ?"
Anh đưa tay lên xoa trán, gương mặt bối rối như thể đang đấu tranh với chính mình.
Anh tăng thêm lực vào bàn tay, siết chặt khuôn mặt của Lee-yeon. Tất cả sự chú ý của cô đều tập trung vào những ngón tay anh, đang như muốn bóp nghẹt cô. Cô nhìn thấy gân tay anh nổi lên trên mu bàn tay, đầy đáng sợ.
"Làm ơn đừng hét lên. Tai tôi đau," anh lạnh lùng nói.
Lee-yeon nghiến chặt răng. Cơn đau nhói lan khắp các khớp xương trên mặt cô. Cô không còn chút sức lực nào để gạt tay anh ra.
Cô bật khóc vì số phận của mình. Cô không biết gì về người đàn ông này. Thứ duy nhất cô biết là cái tên anh, thứ mà cô nghe từ miệng anh trai anh. Mọi thứ khác—tuổi tác, nghề nghiệp, học vấn, quê quán, gia đình, hay lịch sử y tế của anh—cô hoàn toàn mù tịt.
Cô liên tục cố gắng tập trung tâm trí vào việc nghĩ xem điều gì có thể thuyết phục được anh. Nhưng sau khi chứng kiến con người thật của anh trên núi, không còn ý tưởng nào lóe lên. Không một kế hoạch thoát thân nào có thể cứu cô khỏi người đàn ông này, người đang đứng ngay trước mặt cô và bộc lộ những cảm xúc hoang dại.
Ngay cả khi mảnh đất không thích hợp để sống, bạn cũng phải thích nghi và thay đổi theo môi trường.
Giống như những loài cây mà cô yêu quý, những loài thực vật sống sót dù phải chịu đựng nghịch cảnh. Cây keo nằm bẹp xuống dù bị đổ ngã, cây phong mọc cong vẹo vì gió. Đây là một trận chiến.
Đúng vậy, một trận chiến! Cô giờ đã hiểu.
Nghiến răng, Lee-yeon vội vàng túm lấy cổ tay anh. "Kwon Chae-woo, Kwon Chae-woo!"
Anh khẽ nhíu mày, hạ tay xuống. Ánh mắt anh mở to đầy kinh ngạc khi nhìn thấy những vết hằn đỏ chói trên cả hai má của cô.
…….
"Nhưng chúng ta không phải loại quan hệ như thế! Anh đừng hiểu lầm!" Lee-yeon lắp bắp, cố tìm từ ngữ thích hợp. "Chúng ta... chúng ta rất hòa thuận! Anh rất tử tế."
Cô nói dối, hy vọng điều đó sẽ thuyết phục được anh.
Ngón tay cô chạm vào sợi dây chuyền quanh cổ mình. "Anh thậm chí còn tặng tôi chiếc dây chuyền này," cô cố gắng giữ giọng nói tự nhiên, nhưng giọng cô rung lên không kiểm soát. Người đàn ông nhìn xuống cô với khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc.
"Vậy cô đã mút nó chưa?"
"Cái gì cơ?"
"Tôi chắc hẳn đã đụ cô như một con chó."
Thái độ của cô như sắp tan vỡ hoàn toàn.
"Tại vì cô nói chuyện như thể đã bị tẩy não ấy."
"Không, không, không!" cô hét lên, lắc đầu dữ dội, lòng gào thét. Thực ra chính cô mới là người đang cố tẩy não anh, chỉ cần anh chịu khuất phục thôi.
Lee-yeon cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ trước sự im lặng của anh. Cảm giác bị anh chi phối thật kinh khủng. "Anh không đối xử tệ với tôi, cũng không ép buộc tôi điều gì cả. Anh chưa bao giờ dùng bạo lực hay đe dọa tôi."
Má, đúng là những lời dối trá trắng trợn mà!