Bị Anh Trai Của Người Yêu Cũ Đánh Dấu

Chương 24: Chương 24




Vốn dĩ không cảm thấy gì, nhưng Tạ Doanh vừa hỏi, Thẩm Thanh Đình ngược lại cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực.

"Đi thôi..." Thẩm Thanh Đình nhỏ giọng nói, "Đừng ở bệnh viện."

Tạ Doanh lấy từ trong túi ra một gói khăn giấy mở ra đưa cho cậu, sau đó lập tức đứng dậy, một tay đỡ vai Thẩm Thanh Đình, một tay luồn qua đầu gối bế cậu lên một cách vững vàng.

"Bây giờ em không thể tự đi được," Tạ Doanh không định cho cậu cơ hội từ chối, "Đừng cãi anh, lần này nghe anh."

Thẩm Thanh Đình vốn còn muốn nói gì đó, nghe vậy cũng mím môi không nói nữa.

Cậu cũng thật sự không còn sức lực để đi, Thẩm Thanh Đình cúi đầu, vùi mặt vào vai Tạ Doanh, lại giả vờ làm đà điểu, giả vờ như không có ai nhìn thấy cậu.

Cậu buộc phải ôm chặt vai Tạ Doanh, túi thuốc vốn treo trên tay theo động tác của hai người, leng keng va vào vai Tạ Doanh.

Tạ Doanh cúi đầu nhìn, im lặng tăng nhanh bước chân.

"Chỗ này cách bãi đậu xe rất gần, chịu khó một chút." Tạ Doanh nhỏ giọng an ủi, "Hơn nữa bệnh viện chỉnh hình khắp nơi đều là bệnh nhân bị thương không đi lại được, mọi người sẽ không chú ý đến em."

Anh cúi đầu, môi chạm vào đỉnh đầu Thẩm Thanh Đình, dịu dàng nói: "Thật sự không đâu, tin anh đi."

Thẩm Thanh Đình im lặng ôm chặt anh hơn, Tạ Doanh thậm chí cảm thấy, trán người nọ cọ nhẹ vào vai anh.

Bệnh viện ồn ào, nhưng anh chỉ có thể nghe thấy một tiếng "dạ" rất nhẹ rất nhẹ của Omega.

Sau khi lên xe, Tạ Doanh trước tiên gọi điện xin nghỉ.

Anh giải thích: "Ban đầu chỉ xin nghỉ buổi sáng, nghĩ rằng một buổi sáng là có thể xong việc, đợi buổi trưa ăn cơm xong sẽ đến văn phòng luật. Nhưng mà..."

Anh nhìn Thẩm Thanh Đình, vẻ mặt nghiêm túc lại có chút bất đắc dĩ: "Em... anh ở cùng em nhé."

Tạ Doanh lại nghẹn lời.

Có rất nhiều lời muốn nói, chẳng hạn như "Trạng thái hiện tại của em không thích hợp để ở một mình", "Ít nhất phải giúp em chuẩn bị thuốc ức chế hoặc pheromone" vân vân. Những lời này xoay vòng trong miệng Tạ Doanh vài lần, cuối cùng đều bị anh nuốt xuống.

Hai má Thẩm Thanh Đình càng lúc càng đỏ, hơi thở cũng dần dần nặng nề, Tạ Doanh đưa tay xoa tóc cậu, chỉ nói: "Anh ở cùng em nhé."

Trên đường đi hai người im lặng, không ai chủ động mở lời.

Thẩm Thanh Đình nhắm mắt dựa vào ghế, có vẻ như đã ngủ.

Đi qua một ngã tư, Tạ Doanh dừng xe, đến cốp xe lấy ra một chiếc áo khoác của mình cẩn thận đắp lên người Thẩm Thanh Đình.

Mùi hương thoang thoảng của vải nhung trên áo khoác từ từ lan tỏa trong không gian kín mít chật hẹp, Thẩm Thanh Đình nhăn mũi, mở mắt ra.

Tạ Doanh kéo áo đến tận cằm cậu, nhỏ giọng dỗ dành: "Áo của anh, em tạm dùng trước."

Bây giờ đang ở bên ngoài, nếu pheromone Alpha tỏa ra quá nhiều rất dễ gây hỗn loạn, Thẩm Thanh Đình hiểu rõ điều này.

Cậu rúc vào cổ áo khoác của Tạ Doanh, gần như vùi nửa khuôn mặt vào lớp vải mỏng manh ấy.

Mùi nước giặt hòa quyện cùng mùi khói cháy nồng nàn, hai mùi hương hoàn toàn chẳng liên quan gì đến nhau, vào lúc này lại trở thành cọng rơm cứu mạng cho Thẩm Thanh Đình.

Cậu hít hà từng chút một vào lớp áo trước mặt, mùi hương mãnh liệt tràn vào khoang mũi đang nóng ran lại mang đến cảm giác mát mẻ, sự khó chịu ở mắt cá chân cũng dần dần giảm bớt, ngay cả cơn đau nhức tuyến thể do kỳ ph.át tì.nh gây ra cũng không còn quá khó chịu nữa.

Thẩm Thanh Đình mơ màng nghĩ, bác sĩ quả nhiên không lừa cậu, pheromone thực sự là liều thuốc giảm đau tốt nhất...

"Khó chịu thì ngủ một lát đi."

Tạ Doanh tranh thủ lúc đèn đỏ dừng xe, anh đưa tay ra, nhưng lại do dự khi tay sắp chạm vào mặt - anh muốn chạm vào mặt hoặc tai Thẩm Thanh Đình, nhưng lại lo lắng lúc này sự đụng chạm tùy ý của một Alpha sẽ chỉ khiến cậu khó chịu hơn.

Cuối cùng, Tạ Doanh chỉ siết chặt hơn chiếc áo khoác đang phủ trên người Thẩm Thanh Đình, anh nắm lấy chiếc áo, chỉ có thể dùng cách này để an ủi chút ít cho Omega đang khó chịu.

"... Về đến nhà anh sẽ gọi em." Tạ Doanh khẽ nói, "Em cứ ngủ một lát đi."

Tuy nói vậy, nhưng khi đến nhà, anh lại không thực sự gọi Thẩm Thanh Đình dậy.

Khi Thẩm Thanh Đình tỉnh giấc, cậu đang cuộn tròn trong chiếc áo khoác của Tạ Doanh, nằm trên giường trong phòng ngủ.

Các triệu chứng của kỳ ph.át tì.nh ngày càng rõ ràng, Thẩm Thanh Đình phải dùng hết sức lực mới có thể kìm chế không xé miếng dán ức chế sau gáy.

Sự tồn tại của tuyến thể chưa bao giờ mãnh liệt đến thế, Thẩm Thanh Đình cảm thấy toàn thân như bị lửa thiêu đốt, nóng bừng bừng.

Cậu mềm nhũn tay chân ngồi dậy, vừa thẳng người đã thấy đầu óc quay cuồng.

Tiếng dép lê loẹt quẹt bên ngoài cửa dần rõ ràng, Tạ Doanh đẩy cửa bước vào -

"Em dậy rồi à?"

Tạ Doanh đẩy cửa vào, thấy Thẩm Thanh Đình nhíu mày dựa vào đầu giường, anh quay người ra phòng khách rót một cốc nước.

"Uống chút nước đi," anh đưa cốc nước đến bên miệng Thẩm Thanh Đình, rồi cũng ngồi xuống giường, "Anh đang định gọi em dậy."

Tạ Doanh đã thay một bộ đồ ở nhà màu xanh đen, áo ngắn tay, quần dài. Cánh tay thường ngày ẩn dưới lớp áo sơ mi giờ lộ ra, rắn chắc và mạnh mẽ, gân xanh ở mặt trong cánh tay hiện rõ.

Khi nói chuyện, mùi pheromone thoang thoảng bay ra. Thẩm Thanh Đình khẽ nhìn anh, cũng không nói gì.

Cậu im lặng uống hết cốc nước, đôi môi khô khốc lại trở nên ẩm ướt, cổ họng cũng được nước ấm làm dịu đi, không còn khô rát khó chịu nữa.

Cậu siết chặt chiếc áo khoác trên người, muốn cho mùi pheromone rõ ràng hơn một chút.

Ngay lúc đó, Tạ Doanh cúi đầu chạm vào chóp mũi cậu.

Mùi của Tạ Doanh nhanh chóng lan tỏa, nồng nàn hơn rất nhiều so với mùi hương trên chiếc áo khoác của cậu.

Nụ hôn nhẹ như lông vũ lướt từ sống mũi đến khóe môi, hai tay Tạ Doanh chống hai bên người Thẩm Thanh Đình, giữ một khoảng cách an toàn với cậu.

... Ý nghĩ muốn hôn và v.uố.t ve Thẩm Thanh Đình vẫn luôn thường trực, nhưng tuyệt đối không phải lúc này.

Tạ Doanh hít một hơi thật sâu, rồi hôn lên cằm Thẩm Thanh Đình.

Nơi môi chạm vào vẫn còn nóng ran, hơi thở của Thẩm Thanh Đình ẩm ướt, nhịp thở cũng nhanh hơn bình thường.

Tạ Doanh lùi lại một chút, nhìn đôi mắt long lanh của Thẩm Thanh Đình, khẽ nói: "Mấy ngày nay anh đều ở đây, đừng lo."

Thẩm Thanh Đình dời mắt nhìn đi nơi khác.

Cậu thực sự khó chịu, người nóng ran không còn chút sức lực, vết thương ở chân cũng đau, chưa kể đến sự yếu đuối và bực bội về mặt tâm lý do pheromone bão hòa trong kỳ ph.át tì.nh.

Cậu cắn chặt môi, hốc mắt hơi đỏ. Khi ánh mắt lại nhìn về phía Tạ Doanh, đôi mắt ấy đã ngấn nước.

Những ngón tay Thẩm Thanh Đình run rẩy nắm lấy cổ áo Tạ Doanh, như thể cuối cùng cậu không thể chịu đựng thêm được nữa, tựa vào vai anh.

Cái nóng từ người Omega xuyên qua lớp vải bộ đồ ngủ truyền đến vai Tạ Doanh một cách rõ ràng, anh nghiêng đầu, môi hôn lên gáy cậu.

Anh dùng chăn quấn chặt lấy cậu, sau đó mới yên tâm ôm Thẩm Thanh Đình vào lòng.

"Từ từ thôi, kỳ ph.át tì.nh đặc biệt, pheromone phải từ từ thích ứng." Tạ Doanh hôn lên tóc cậu, khẽ dỗ dành, "Em... bây giờ anh sẽ gỡ miếng dán ức chế của em ra, như vậy em sẽ dễ chịu hơn một chút."

Anh vỗ về lưng Thẩm Thanh Đình, tay phải từ từ di chuyển đến sau gáy cậu.

Bề mặt miếng dán ức chế đã trở nên nóng ẩm, các mép bị nhăn lại do mồ hôi, chỉ cần dùng một chút lực là có thể xé ra.

Người trong lòng khi nghe câu này vẫn có chút do dự rõ ràng - Thẩm Thanh Đình cứng người lại một chút, rồi nhanh chóng thả lỏng.

Cậu đưa tay ra, ngập ngừng vòng qua eo Tạ Doanh.

Tạ Doanh không do dự nữa, tay phải sờ đến mép miếng dán ức chế, dứt khoát xé miếng dán nhỏ hẹp đó ra.

Mùi hương thanh tao của hoa mai lập tức lan tỏa khắp căn phòng.

Trong một hoặc hai giây, Tạ Doanh chợt sững người - anh nhớ đến lọ tinh dầu đã mua trước đó.

Anh không am hiểu mấy thứ này, việc mua lọ tinh dầu hương hoa mai lúc đó cũng hoàn toàn là tình cờ. Anh đã đốt thử vài lần, chỉ cảm thấy mùi hương quả thực rất dễ chịu.

Bây giờ...

Anh buộc mình phải rời mắt khỏi phần gáy trắng nõn của Omega, yết hầu anh trượt lên xuống, anh bất lực nghĩ, sau này có lẽ anh không dám động đến lọ tinh dầu đó nữa...

Sau đó, Tạ Doanh ngay lập tức lấy lại tinh thần. Anh vỗ nhẹ vào eo Thẩm Thanh Đình, nói: "Anh lấy khăn ướt lau mồ hôi cho em?"

Anh cố gắng vươn tay, lấy hai tờ khăn giấy ở đầu giường, rồi hỏi: "Em tự lau hay... anh giúp em?"

Thẩm Thanh Đình vẫn không trả lời, cậu chỉ... ôm chặt eo Tạ Doanh hơn.

"... Vậy anh giúp em."

Tạ Doanh bình tĩnh vén mái tóc nửa dài của Omega, đặt hai miếng khăn ướt lên đó——

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi miếng khăn ướt mát lạnh chạm vào vùng da nhạy cảm nhất, Thẩm Thanh Đình vẫn thở hổn hển hít một hơi.

(Lau mồ hôi trên cổ, hai người đều mặc quần áo, không có miêu tả phần dưới cổ.)

Những ngón tay cậu bấu chặt vào eo Tạ Doanh, gần như sắp để lại dấu móng tay hình trăng lưỡi liềm trên quần áo.

Cảm giác đau nhức sưng tấy ở sau gáy được xoa dịu phần nào nhờ miếng khăn ướt lau nhẹ, nhưng hơi nóng cuồn cuộn trong cơ thể lại càng dữ dội hơn.

(Sưng và đau cũng ở cổ, chính vì đau và sưng nên mới dùng khăn ướt lau.)

Nước mắt gần như sắp trào ra khỏi mắt Thẩm Thanh Đình, cậu vô thức cọ vào vai Tạ Doanh, hơi thở nóng rực phả vào cổ anh.

Mùi hoa mai không nồng nàn nhưng lại đặc biệt dai dẳng, luôn thoang thoảng xuất hiện khi mùi khét trong phòng quá nồng, làm dịu đi mùi hương k.ích thí.ch mạnh mẽ.

Hai luồng pheromone quấn quýt lấy nhau trong căn phòng kéo rèm, sự mờ ám và h.am m.uốn gần như tràn ngập khắp không gian.

Nụ hôn dường như trở nên tự nhiên.

Môi Tạ Doanh chạm vào cổ Thẩm Thanh Đình, nhưng Omega hoàn toàn không thể chịu đựng bất kỳ k.ích thí.ch nào vào lúc này, dù cho cái chạm đó hoàn toàn không mãnh liệt.

Môi Thẩm Thanh Đình run rẩy phát ra một tiếng thở, những tiếng r.ên rỉ sau đó đều bị nuốt vào trong miệng.

Đây không phải là nụ hôn đầu tiên giữa họ, nhưng là nụ hôn sâu nhất cho đến nay.

Mùi hương cháy bỏng chưa bao giờ mãnh liệt như vậy, nhưng lại trở nên tươi mát vì hòa quyện với hương hoa.

Tạ Doanh ngậm lấy đôi môi mềm mại của Thẩm Thanh Đình, không chút keo kiệt truyền pheromone của mình cho đối phương.

Quá nhiều pheromone gần như nhấn chìm Thẩm Thanh Đình, cơ thể cậu run rẩy không tự chủ, phần thân trên bị Tạ Doanh giữ chặt trong lòng.

Cậu không thể kiểm soát được cơ thể mềm nhũn vô lực, khi trượt xuống giường, một tiếng thở nhẹ đến khó nghe thấy phát ra từ miệng Thẩm Thanh Đình.

----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thiết lập là Omega trong kỳ ph.át tì.nh cơ thể sẽ nóng lên và yếu ớt, chương này chỉ có hôn, dùng khăn ướt lau tuyến thể, tuyến thể ở trên cổ. Hai người đều mặc quần áo, nắm lấy nhau cũng đều là nắm quần áo của đối phương, không có động tác nào khác. Không có miêu tả tì.nh d.ục.

Giải thích một chút, ảnh hưởng đến trải nghiệm đọc của mọi người, thực sự xin lỗi.

Editor: thông cảm cho tác giả, miêu tả kỹ quá sợ TG gõ cửa :)))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.