Bị Anh Trai Của Người Yêu Cũ Đánh Dấu

Chương 32: Chương 32




Tạ Doanh lơ đãng vòng tay ôm lấy eo cậu, đôi môi áp sát bên tai Thẩm Thanh Đình.

Tai cậu hơi ngứa, Thẩm Thanh Đình đưa tay vuốt mái tóc bên tai, khẽ nói: "Không có."

... Thật ra cậu đã quyết định thử tìm hiểu Tạ Doanh, nhưng thừa nhận chuyện này thì không đời nào.

Tạ Doanh "ừm" một tiếng, âm cuối vương chút nghi hoặc rõ rệt.

Tay anh vòng qua người Thẩm Thanh Đình, một tiếng "cạch" vang lên khi cánh cửa lớn bị khóa trái.

"Chưa nghĩ xong hả? Vậy thì không được đi."

Nghe vậy, Thẩm Thanh Đình trợn tròn mắt: "Anh!"

Tạ Doanh lại "ừm" một tiếng, đáp: "Anh đây!"

Trên mặt là vẻ mặt vừa ngang ngược vừa lém lỉnh, cứ như muốn nói: "Xem em làm được gì anh nào."

Lực tay của anh mạnh thêm chút nữa, bây giờ thì dứt khoát cả hai tay ôm lấy eo Thẩm Thanh Đình, nửa kéo nửa bế đặt cậu xuống ghế sofa.

Anh để cậu ngồi trên đùi mình, từ phía sau ôm trọn cậu vào lòng.

"Chưa nghĩ xong thì không được đi đâu hết," Tạ Doanh lặp lại.

Đôi tai trắng mịn của Omega nằm ngay trước mắt anh, trên tai vẫn đeo chiếc khuyên nhỏ đính kim cương lấp lánh. Tạ Doanh cực kỳ thích nó, ghé sát lại khẽ hôn một cái, tiếp tục giở giọng ngang ngược: "Chưa nghĩ xong thì không được rời đi, nghĩ xong rồi thì chúng ta yêu nhau."

Thẩm Thanh Đình: "..."

Cậu chẳng thể tranh cãi lại Tạ Doanh.

Cậu tức giận, ngón tay chọc vào mu bàn tay anh. Người kia không né tránh, chỉ cười rồi ôm cậu chặt hơn.

"Em nghiêm khắc quá đi, thầy Tiểu Thẩm à," Tạ Doanh vừa lắc đầu vừa nói, "Vậy xin hỏi, thầy Tiểu Thẩm định suy nghĩ đến bao giờ?"

Thẩm Thanh Đình khẽ quay đầu, ở góc độ Tạ Doanh không thể nhìn thấy, cậu nhoẻn miệng cười trộm.

Cậu cảm thấy từ ngày quen Tạ Doanh, bản thân đã âm thầm thay đổi, bây giờ thậm chí còn biết chủ động trêu chọc người khác.

"Trước đây... chẳng phải anh nói em có thể từ từ suy nghĩ sao?" Thẩm Thanh Đình hắng giọng, nói.

Giọng cậu trong trẻo như nước suối róc rách len qua những viên đá nhỏ, mát lành và tinh khiết.

Không hiểu sao âm thanh ấy khiến Tạ Doanh chạm đến một góc mềm mại trong lòng. Anh cúi đầu cười, càng siết chặt vòng tay ôm lấy eo Omega, tựa cằm lên vai cậu, khóe miệng cong thành nụ cười ngày một rạng rỡ hơn.

"Ôi trời, hình như thầy Tiểu Thẩm của tôi—" Tạ Doanh cố tình cảm thán, "bắt đầu học hư rồi."

Thẩm Thanh Đình mím môi, cười lén.

Chiếc ghế sofa vốn rộng rãi, nhưng hai người lại cứ nhất định ngồi sát bên nhau.

Sau một lúc quấn quýt, Tạ Doanh tiếc nuối nói: "Trễ quá rồi, để anh đưa em về trước vậy."

Anh vừa thở dài vừa đỡ Thẩm Thanh Đình ngồi dậy từ ghế sofa, vừa thở dài vừa ôm lấy bó hoa to, rồi lại thở dài bước tới bấm thang máy. 

Thẩm Thanh Đình bật cười. Cậu cúi đầu, tay khẽ chạm vào sống mũi, lúm đồng tiền bên má ánh lên nét rạng rỡ.

Bó hoa lớn nằm gọn trong vòng tay rộng rãi của Tạ Doanh, chỉ có một, hai cánh hoa e thẹn thò ra khỏi vai anh.

Thẩm Thanh Đình không nhịn được, đưa tay chạm nhẹ vào một cánh hoa.

Tạ Doanh nhận ra hành động của cậu, quay đầu liếc nhìn rồi giơ tay nắm lấy cổ tay cậu, kéo vào thang máy.

Lòng bàn tay rộng lớn của Alpha bao trọn cổ tay mảnh khảnh của cậu, chỉ cần một cái siết nhẹ đã đủ ôm trọn.

Thẩm Thanh Đình rời ánh mắt khỏi cổ tay mình, chuyển sang nhìn con số tầng đang giảm dần trên bảng hiển thị, nhưng bàn tay thì lại âm thầm nghịch ngợm—

Cậu rút cổ tay ra, rồi lén đưa ngón trỏ và ngón giữa vào lòng bàn tay Tạ Doanh.

Tạ Doanh không có phản ứng quá rõ ràng, chỉ nhẹ nhàng siết hai lần khi cảm nhận ngón tay Thẩm Thanh Đình chạm vào, sau đó từ từ bao trọn luôn mấy ngón tay còn lại của Omega trong lòng bàn tay mình.

Anh cũng nhìn con số đang giảm từng tầng, không biết nghĩ gì mà cuối cùng lại bật cười.

Trên đường về ký túc xá, Thẩm Thanh Đình nhận được cuộc gọi từ Ôn Tinh.

"Đình Đình! Tôi đã giặt sạch ga giường và chăn của cậu rồi! Phòng ký túc cũng dọn dẹp gọn gàng chào mừng cậu về!"

Giọng nói to vang của Ôn Tinh qua điện thoại còn khiến cả Tạ Doanh đang lái xe cũng nghe thấy rõ. Anh quay đầu, dùng khẩu hình nói: "Giọng to quá!"

Thẩm Thanh Đình cười cong cả khóe mắt, nói: "Cảm ơn cậu, Ôn Tinh."

Ôn Tinh cười hì hì, lại nói: "Tôi còn mua cherry nữa, đợi cậu về ăn đó!"

Cúp điện thoại, Thẩm Thanh Đình nhìn màn hình một lúc.

Tạ Doanh tưởng cậu vẫn còn trò chuyện với cậu bạn cùng phòng có giọng lớn này, anh không để ý nhiều, thuận miệng nói:

"Quan hệ của các em tốt ghê."

Ngón tay Thẩm Thanh Đình gõ nhẹ lên màn hình, dòng chữ cậu viết chẳng dài. Cậu xóa rồi sửa, đến mức câu trả lời cho Tạ Doanh cũng chậm một nhịp.

"Ừm... À dạ, đúng vậy." Thẩm Thanh Đình đáp, "Chúng em quen nhau từ nhỏ."

Tạ Doanh gật đầu đáp một tiếng, rồi nói thêm: "Lát nữa anh mua ít trái cây, em và mọi người cùng ăn— À, anh có được vào ký túc xá của em không? Em xách nổi không? Nếu không thì để lần sau, lần sau mời các em ăn món ngon."

Thẩm Thanh Đình bất đắc dĩ đáp: "Chân em gần như lành rồi, chỉ một ít trái cây làm sao mà không xách nổi."

Tạ Doanh nói: "Được, vậy thì đi mua trái cây. Lần đầu gặp bạn cùng phòng của em phải chuẩn bị chút gì đó."

Thẩm Thanh Đình: "..."

Hóa ra là tính chuyện này từ trước rồi.

Cậu lườm Tạ Doanh, chưa bao lâu lại tự bật cười.

"Dừng ở ngã rẽ trước ký túc xá, gần đó có một cửa hàng trái cây, chất lượng rất tốt." Một lúc sau, Thẩm Thanh Đình nhẹ nhàng nói.

Tạ Doanh gật đầu, đáp: "Được." Trong lúc đợi đèn tín hiệu để rẽ, anh tranh thủ nắm nhẹ tay Thẩm Thanh Đình.  

Chỉ là một lần chạm thoáng qua, nhưng cảm giác lại rõ ràng đến lạ lùng.

Dưới sự chỉ dẫn của Thẩm Thanh Đình, Tạ Doanh nhanh chóng tìm được cửa hàng trái cây.

Thẩm Thanh Đình đặt bó hoa ở ghế sau xe, rồi cùng Tạ Doanh bước xuống, vào cửa hàng chọn trái cây.

Nhìn dáng vẻ, cậu rõ ràng là khách quen ở đây, vì ngay khi bước vào, chủ tiệm đã reo lên đầy vui mừng: "Lâu lắm rồi cậu không ghé qua!"

Thẩm Thanh Đình ngại ngùng mím môi, đáp: "Dạo gần đây bị thương nên không đến ủng hộ cửa hàng được."

Chủ tiệm nhíu mày, nét mặt đầy lo lắng: "Ôi trời! Hôm nay tôi tặng cậu một hộp bánh sữa chua chiên nhé, mau chóng hồi phục sức khỏe!"

"Không, không cần đâu ạ." Thẩm Thanh Đình liên tục xua tay.

Cậu luôn cảm thấy bối rối khi đối mặt với người quá nhiệt tình mà lại không biết từ chối sao cho khéo, đến nỗi đôi tai bắt đầu đỏ ửng lên.

Tạ Doanh bật cười lắc đầu, bước tới giải vây: "Cảm ơn chủ tiệm. Sữa chua chiên thì thôi đi, dáng người của thầy Tiểu Thẩm thế này, làm sao dám ăn đồ nhiều calo đến vậy."

Câu nói bất ngờ của anh khiến chủ tiệm khựng lại một chút, sau đó ánh mắt đánh giá người Alpha xa lạ này, trong đầu tự động đưa ra kết luận: "Bạn trai của cậu phải không? Hai người đúng là rất đẹp đôi!"

Thẩm Thanh Đình: "..."

Cậu lặng lẽ quay người, tập trung chọn trái cây, không đáp lại.

Tạ Doanh chỉ cười mỉm một tiếng đầy ẩn ý, sau đó chen tới bên cạnh Thẩm Thanh Đình cùng cậu chọn lựa.

Tuy rằng bức màn mỏng cuối cùng chưa bị xé rách, nhưng giữa hai người dường như đã hình thành một không gian riêng, nơi chỉ có đối phương, chẳng màng đến thế giới xung quanh.

Hai người họ dính nhau như sam khi chọn trái cây, hoàn toàn phớt lờ các khách hàng khác trong cửa hàng.

Một người đàn ông trẻ tuổi, dáng cao bước vào, vừa nhìn thấy họ đã khựng lại.

Ánh mắt anh ta dừng trên người Thẩm Thanh Đình, cặp mắt đào hoa khẽ nhướng lên, nở nụ cười đầy ý vị.

Anh ta chọn đại một hộp dưa hấu cắt sẵn, thanh toán rồi ung dung rời đi.

...

Trái cây của cửa hàng này đúng là chất lượng rất tốt, Tạ Doanh nhìn cái gì cũng muốn mua, nhưng lại sợ Thẩm Thanh Đình xách không nổi. Cuối cùng anh chỉ chọn vài quả đào, dặn chủ tiệm gỡ hộp ra bỏ vào túi nhựa để Thẩm Thanh Đình dễ cầm.

Xe của anh không thể lái vào tận khu ký túc xá, đành phải dừng ở cổng để Thẩm Thanh Đình xuống.

"An ninh ký túc xá các em nghiêm quá nhỉ," Tạ Doanh than thở, "Ít nhất cũng cho anh lái xe đến tận tòa nhà chứ."

Thẩm Thanh Đình mím môi cười khẽ: "Vậy em đi đây... Tạm biệt."

Cậu nói rồi tháo dây an toàn, tay đặt lên cửa xe.

Chỉ là dù đã nói lời tạm biệt, cậu vẫn chần chừ chưa xuống xe. Tạ Doanh nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cậu, lực không lớn, nhưng ý muốn giữ cậu ở lại lâu hơn thì truyền đi một cách rõ ràng.

Thẩm Thanh Đình ngẩng lên nhìn anh, gương mặt bắt đầu nóng bừng.

Tạ Doanh đưa tay vuốt má cậu, vẻ mặt thoáng chút bâng khuâng.

Anh nói: "Em muốn... suy nghĩ thêm một thời gian cũng không sao, dù sao thì—"

Anh hơi dùng lực, đẩy nhẹ sau gáy Thẩm Thanh Đình về phía mình.

Thẩm Thanh Đình khẽ thốt lên một tiếng, theo phản xạ nhắm mắt lại. Ngay giây tiếp theo, nụ hôn của Tạ Doanh rơi xuống mi mắt cậu.

Những lời sau đó như cần phải nén lại cảm xúc nào đó, giọng Tạ Doanh trầm khàn, anh vừa xoa tóc Thẩm Thanh Đình vừa thì thầm: "Dù sao thì, sớm muộn gì em cũng là của anh."  

Anh khẽ lặp lại, giọng trầm thấp: "Thẩm Thanh Đình, sớm muộn gì... em cũng là của anh."

Ngay cả khi cầm túi đào xuống xe, Thẩm Thanh Đình vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng, bước đi nặng nề. Câu nói của Tạ Doanh cứ lặp đi lặp lại bên tai cậu.

Gương mặt cậu nóng bừng, đầu óc rối tung. Khi xuống xe, cậu bước chậm rãi về phía ký túc xá, đến mức quên cả bó hoa mình để lại trên ghế sau.

May thay, cơ thể cậu vẫn giữ thói quen quay lại nhìn Tạ Doanh thêm lần nữa.

Khi đến dưới tòa nhà ký túc, Thẩm Thanh Đình bất giác dừng lại.

Ngay khoảnh khắc định quay đầu, cậu bỗng nhiên hiểu ra một điều.

Trước đây khi chưa biết rõ tâm ý của Tạ Doanh, mỗi lần thấy anh lặng lẽ đứng dưới nhà nhìn mình, cậu luôn cảm thấy một cảm giác kỳ lạ.

Không thể nói rõ tại sao, nhưng điều đó khiến cậu vô cùng để tâm.

Cảm giác ấy, sự chú ý ấy, hôm nay cuối cùng cũng có lời giải. Đó cũng là nguồn gốc cảm giác an ổn mà Tạ Doanh mang lại, giống như chỉ cần cậu quay lại, bất cứ lúc nào cũng có thể thấy ánh mắt dịu dàng của anh dõi theo mình.

Tim Thẩm Thanh Đình đập nhanh hơn. Cậu quay đầu tìm kiếm bóng dáng Tạ Doanh—

Vừa lúc ấy, Tạ Doanh bước xuống xe.

Anh tựa vào cửa xe, từ xa nhìn Thẩm Thanh Đình.

Khoảng cách khá xa nhưng Thẩm Thanh Đình vẫn có thể thấy nụ cười ấm áp trên gương mặt anh.

Cậu đặt tay lên ngực, rút điện thoại ra, mở khung trò chuyện với Tạ Doanh.

... Trong đó đã có sẵn một câu viết nháp.

Trên đường đi, Thẩm Thanh Đình đã suy nghĩ rất lâu về cách đáp lại lời Tạ Doanh, rằng cậu cần "thời gian suy nghĩ". Cậu gõ vào khung trò chuyện nhiều lần, rồi lại xóa đi.

Cuối cùng, chỉ còn lại một câu: [Cảm ơn anh, vì đã sẵn lòng kiên nhẫn với em.]

Thẩm Thanh Đình đã định dùng câu này để trả lời.

Lúc này, cậu cúi đầu nhìn tin nhắn đã soạn sẵn. Ngón tay cái lơ lửng trên nút gửi, chỉ cần nhấn một cái là có thể gửi đi—

Ngay lúc đó, từ khóe mắt, cậu thoáng thấy Alpha ở phía xa đột nhiên có động tác lớn. Ngẩng lên nhìn, cậu thấy—

Tạ Doanh cúi người vào xe, lấy từ ghế sau bó hoa cậu đã để quên. Anh giơ bó hoa lên, vừa bất lực vừa vẫy tay với cậu.

Thẩm Thanh Đình: "..."

Cậu sững sờ vài giây mới phản ứng lại, nhận ra mình lại để quên đồ trên xe của Tạ Doanh.

Cậu cắn môi, lấy tay che mặt, rồi vội vàng chạy tới chỗ anh—

"Chậm thôi, đừng chạy!" Tạ Doanh lớn tiếng nhắc, "Chân mới lành đấy!"

Thẩm Thanh Đình lập tức nghe lời, giảm tốc độ.

Thế nhưng đúng lúc này, đột nhiên một người đàn ông trẻ tuổi trông quen mắt xuất hiện sau lưng Tạ Doanh.

Người nọ khoanh tay đứng sau Tạ Doanh, ánh mắt lại nhìn chằm chằm... Thẩm Thanh Đình.

Cậu ngờ vực nhìn Tạ Doanh, rồi lại nhìn người kia. Bước chân cậu càng lúc càng chậm, cuối cùng khi chỉ còn cách Tạ Doanh hai ba bước thì dừng hẳn lại.

... Cậu hình như nhớ ra người này là ai rồi.

Đây là Alpha mà Tạ Kiến Ninh đã đi gây sự trước đó.

Có lẽ vẻ mặt nghi hoặc trên mặt cậu quá rõ ràng, cuối cùng Tạ Doanh cũng nhận ra có điều gì đó không ổn. Anh nhìn theo ánh mắt của Thẩm Thanh Đình rồi quay đầu lại –

"Luật sư đại tài, thành công rồi nhé!" Alpha kia khoác tay lên vai Tạ Doanh rất tự nhiên, rồi nháy mắt với Thẩm Thanh Đình, "Người đẹp ơi, anh Tạ có phải tốt hơn thằng nhóc Tạ kia nhiều không?"

Nói xong, anh ta lại nói với Tạ Doanh: "Ấy chà, đây mới đúng là một cặp trời sinh! Không uổng công tôi với thằng nhóc Tạ kia đánh nhau một trận để tác hợp cho hai người. Sao nào, luật sư, định cảm ơn tôi thế nào đây?"

Tạ Doanh nhíu mày hất tay anh ta ra, hiếm khi buông một câu chửi thề: "Cậu đang nói cái quái gì vậy? Cậu bị điên à."

Thẩm Thanh Đình đứng cách đó vài bước, nghe những lời người nọ nói, cậu chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.

So với việc người nọ rốt cuộc đã nói những gì, những lời đó là thật hay giả, lúc này trong lòng Thẩm Thanh Đình càng quan tâm hơn đến việc...

Sao lại là ở đây nữa? Lại là ở trước cửa ký túc xá đông người qua lại.

Cậu lại phải trải qua cảm giác ngượng ngùng và bối rối đến nghẹt thở này, ở cùng một địa điểm, thậm chí có thể là vì cùng một chuyện, cùng một người...

Còn nữa, sao lại là... Tạ Doanh...?

Thời gian ở bên nhau không dài, thậm chí họ còn chưa thực sự ở bên nhau, nhưng...

Thẩm Thanh Đình nghĩ, cậu vậy mà đã ngầm thừa nhận Tạ Doanh là người đáng tin cậy, đáng để dựa dẫm rồi.

Tạ Doanh cũng sẽ lừa cậu sao? Sẽ giống, sẽ giống như Tạ Kiến Ninh, giấu giếm cậu mọi chuyện, luôn có điều gì đó che đậy sao?

Đầu óc Thẩm Thanh Đình rối bời, cậu bị trò hề bất ngờ này làm cho choáng váng.

Nếu họ không ở trước cửa ký túc xá, nếu xung quanh không có những người quen biết qua lại, nếu không phải đang cãi nhau giữa chốn đông người... có lẽ Thẩm Thanh Đình còn có sức để phán đoán kỹ càng xem lời Alpha xa lạ kia nói có bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả, nhưng bây giờ trong lòng Thẩm Thanh Đình chỉ có một suy nghĩ.

Nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Cậu ngẩng đầu nhìn Tạ Doanh, lùi lại vài bước, sau đó quay người, mặt mày tái mét bước nhanh đi.

Tạ Doanh bên kia cũng nhớ ra Alpha trước mặt.

Người này tên là Phó Tri Nhan, chuyện trước đây với Tạ Kiến Ninh, anh đã nhờ luật sư của văn phòng luật sư xử lý. Kết quả cuối cùng là Phó Tri Nhan bồi thường một ít tiền tượng trưng, coi như là xoa dịu Tạ Kiến Ninh.

Chuyện này Tạ Kiến Ninh không dám nói với bố mẹ, chỉ nói lấp lửng là xảy ra mâu thuẫn với người khác – từ nhỏ đến lớn, những chuyện kiểu này xảy ra không ít, bố mẹ Tạ cũng đã quen rồi, không tiếp tục truy cứu nữa.

Tạ Kiến Ninh tự biết mình sai trước lại không muốn làm ầm ĩ mọi chuyện nên đã bị luật sư thuyết phục nhận một khoản bồi thường nhỏ, coi như chuyện này đã giải quyết xong.

Một chuyện rất đơn giản. Nếu không phải vì một trong những người liên quan là em trai mình, chuyện này ở Tạ Doanh đây sẽ chẳng để lại chút dấu vết nào.

Tên này rốt cuộc muốn làm gì? Suy nghĩ của Tạ Doanh xoay chuyển rất nhanh.

Không hài lòng với khoản bồi thường? Tạ Kiến Ninh tuy có lỗi, nhưng đánh người dù sao cũng là sai, hơn nữa lúc chuyện này kết thúc, luật sư phụ trách đã đặc biệt báo cáo với anh rằng, Phó Tri Nhan trông không có vẻ gì là bất mãn.

Anh nhanh chóng nhớ lại những lời Phó Tri Nhan vừa nói.

Tên này nhớ mình cũng nhớ Thẩm Thanh Đình, hơn nữa, dường như... cậu ta dường như biết mình đang theo đuổi Thẩm Thanh Đình.

Thậm chí, thậm chí còn nói...

Trận đánh nhau với Tạ Kiến Ninh lúc trước, lại là vì muốn chia rẽ hai người họ, để tác hợp cho mình và Thẩm Thanh Đình.

Suy đoán như vậy khiến Tạ Doanh vô cớ toát mồ hôi lạnh.

Anh chưa bao giờ quan tâm đến việc người khác biết mình đang theo đuổi người yêu cũ của em trai, cũng chưa bao giờ coi mối quan hệ giữa ba người là chuyện gì không thể để người khác biết, không thể giải quyết được.

Nhưng điều này không bao gồm việc để Thẩm Thanh Đình hiểu lầm anh đã nhúng tay vào việc chia tay của cậu và Tạ Kiến Ninh.

... Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc chia rẽ hai người họ.

Nếu hai người họ ở bên nhau vui vẻ, nếu họ thật lòng yêu nhau, nếu... Thẩm Thanh Đình cảm thấy hạnh phúc, vậy thì anh không ngại giấu kín tình cảm của mình mãi mãi.

Nếu hai người họ không thể tiếp tục ở bên nhau thì anh cũng sẽ không do dự thêm một giây nào nữa – anh đã dõi theo Thẩm Thanh Đình, trong một khoảng thời gian rất rất dài rồi.

Tạ Doanh hoàn toàn không thể hiểu tại sao Phó Tri Nhan lại nói ra những lời như vậy để chia rẽ mình và Thẩm Thanh Đình, nhưng anh lại thực sự cảm thấy hoảng sợ.

"Tôi cảnh cáo cậu," Tạ Doanh giơ tay chỉ vào Phó Tri Nhan, nghiêm nghị nói, "Cậu nói năng phải có trách nhiệm! Tôi hoàn toàn không quen biết cậu!"

Người nọ đảo mắt, thản nhiên nói: "Luật sư nhẫn tâm quá đi! Cho dù anh không quen biết tôi, nhưng tôi thật sự đã giúp anh một việc lớn đấy! Đúng không?"

Tạ Doanh không còn tâm trí để đối phó với những lời nói nhảm nhí của người này nữa – anh thấy Thẩm Thanh Đình quay đầu bỏ đi.

"Đình Đình!" Tạ Doanh gọi to, "Đình Đình, đợi anh với!"

Anh thậm chí còn không kịp tắt máy xe, chỉ kịp đóng sầm cửa xe, rồi đuổi theo hướng Thẩm Thanh Đình.

... Nhưng anh vẫn không thể vào cổng ký túc xá.

"Này này, đây là ký túc xá của nhà hát, người ngoài không được vào!"

Tạ Doanh lo lắng nhìn bóng lưng Thẩm Thanh Đình, tay đẩy bảo vệ ký túc xá.

"Đình Đình! Thẩm Thanh Đình!"

Tiếng gọi liên tục của Tạ Doanh không thể giữ Thẩm Thanh Đình lại, ngược lại khiến cậu càng chạy càng nhanh.

Không chỉ vậy, có người tò mò còn dừng bước, nhìn lên nhìn xuống Alpha đang lo lắng bị bảo vệ chặn lại.

Tạ Doanh đột nhiên nhớ ra, Thẩm Thanh Đình ghét nhất bị người khác chú ý vì những chuyện lộn xộn này. Anh buông tay bảo vệ ra, nắm đấm đấm mạnh vào lòng bàn tay.

Anh rời khỏi cổng ký túc xá, nhanh chóng chạy về xe ngồi xuống, tránh để chuyện của mình và Thẩm Thanh Đình bị quá nhiều người không liên quan vây xem.

Anh vừa ngồi vào xe, lập tức lấy điện thoại gọi cho Thẩm Thanh Đình. Khi nhấn nút gọi, ngón tay Tạ Doanh run lên.

... Anh hiếm khi có những khoảnh khắc hoảng sợ như vậy. Anh căn bản sẽ không để những chuyện khiến mình hoảng sợ xảy ra!

Chỉ là không ngờ...

Tạ Doanh rối bời, thậm chí không để ý đến việc Phó Tri Nhan đã rời đi từ lúc nào.

Nghe máy đi, nghe máy đi –

... May mà Thẩm Thanh Đình không vì mấy câu nói khó hiểu mà kết tội anh, sau vài tiếng chuông, điện thoại được kết nối.

Tạ Doanh không còn quan tâm gì nữa, lo lắng gọi: "Đình Đình! Em mau quay lại! Nghe anh nói!"

Thẩm Thanh Đình chỉ khẽ thở dài.

Tiếng thở dài thoảng qua, nhỏ đến mức gần như không nghe thấy. Nhưng tiếng thở dài này lại đâm thẳng vào tim Tạ Doanh khiến anh gần như không thở nổi.

Anh ôm ngực, chỉ cảm thấy ngay cả hơi thở của mình cũng đau đớn.

"Đình Đình, anh không vào được ký túc xá, anh biết em cũng không muốn anh cứ đứng dưới ký túc xá gọi em – anh không còn cách nào khác, nên em quay lại trước đi, chúng ta nói chuyện được không?" Tạ Doanh nói rất nhanh, "Người vừa nãy... anh không quen biết cậu ta, anh không biết tại sao cậu ta lại nói những lời kỳ lạ như vậy!"

"Em..." Vài giây sau, Thẩm Thanh Đình khẽ lên tiếng, "Tạ Doanh, bây giờ trong lòng em rất rối, em muốn ở một mình suy nghĩ cho kỹ."

Tạ Doanh nhắm chặt mắt, lòng bàn tay đập mạnh vào vô lăng trước mặt. Anh sắp phát điên rồi, chuyện chỉ còn một bước nữa là thành công, vậy mà lại có Phó Tri Nhan nhảy ra phá đám.

Anh ôm ngực, hít một hơi cũng cảm thấy xương sườn đau nhói.

Vài giây sau, giọng nói của Tạ Doanh đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh trầm giọng nói: "Đình Đình, chuyện vừa rồi anh cũng thấy quá sốc. Em muốn tự mình suy nghĩ cho kỹ, vậy em cứ từ từ suy nghĩ, anh không thúc ép em. Nhưng mà, nhưng mà..."

Giọng Tạ Doanh khàn đặc.

Anh vặn mở một chai soda, uống vài ngụm rồi nói tiếp: "Nhưng có vài lời, bây giờ anh phải nói, em nghe anh nói xong được không?"

Thẩm Thanh Đình lại hỏi một câu khiến người ta bất ngờ vào lúc này: "Được, nhưng trước đó, Tạ Doanh, em có thể hỏi một câu trước được không?"

"... Được, em hỏi đi."

Đầu dây bên kia, Thẩm Thanh Đình chìm vào im lặng rất lâu, đến cả hơi thở cũng gần như biến mất.

Không biết đã qua bao lâu, Tạ Doanh đợi đến mức tim gần như ngừng đập, cuối cùng mới nghe thấy Thẩm Thanh Đình lên tiếng.

Cậu nói: "Tạ Doanh, những lời người đó nói... em không tin, em có thể coi như anh ta đang nói nhảm, dù sao... dù sao em quen anh lâu hơn quen anh ta nhiều. Nhưng em muốn hỏi..."

Giọng Thẩm Thanh Đình nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: "Em muốn hỏi, Tạ Doanh, anh... anh..."

Lời đến bên miệng, cậu lại không hỏi ra được.

Tuy nhiên, những lời cậu không hỏi ra miệng, Tạ Doanh lại biết.

"Anh..." Tạ Doanh hắng giọng, trầm giọng nói: "Thẩm Thanh Đình, anh thích em rất lâu rồi."

Anh nói khẽ, trong lồng ng.ực là nỗi tiếc nuối và đau đớn không thể diễn tả được.

"Anh thích em rất lâu rồi, anh yêu em... rất lâu rất lâu rồi."

Đầu dây bên kia, Thẩm Thanh Đình nắm chặt lấy quần áo của mình.

Vừa rồi cậu vội vã trở về ký túc xá, căn bản không kịp suy nghĩ về những điểm kỳ lạ của toàn bộ sự việc, chỉ một lòng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi ngột ngạt đó, nhanh chóng tránh khỏi ánh mắt tò mò của những người khác.

Thế nhưng chỉ trong vài giây khi cuộc gọi của Tạ Doanh đến, Thẩm Thanh Đình đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện.

Cậu không tin những lời người Alpha kia nói, suy cho cùng, cậu và người đó hoàn toàn không quen biết, tại sao phải tin lời chia rẽ của một người xa lạ?

Thẩm Thanh Đình không thích chuyện của mình trở thành đề tài bàn tán của người khác, cũng không thích nghe người khác kể chuyện của người khác.

Chỉ là những lời người đó nói khiến Thẩm Thanh Đình nhận ra một điều.

... Sự thiên vị của Tạ Doanh, ngay cả một người xa lạ không liên quan cũng có thể nhìn ra. Tình cảm rõ ràng như vậy liệu có phải chỉ nảy sinh sau khi cậu và Tạ Kiến Ninh chia tay?

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Thẩm Thanh Đình đã nghĩ rất nhiều, nghĩ đến lần đầu tiên gặp Tạ Doanh, nghĩ đến vài lần gặp gỡ ít ỏi trong hai năm trước, nghĩ đến việc sau khi chia tay, người đó liên tục xuất hiện trước mặt mình, nghĩ đến... Tạ Doanh đỡ lấy gáy cậu, mạnh mẽ rót pheromone vào miệng cậu.

Nghĩ đến việc Tạ Doanh nhẹ nhàng v.uốt ve khuôn mặt của cậu, trong ánh mắt mang theo chút bất lực.

Nghĩ đến lúc anh nói: "Em cứ từ từ suy nghĩ, dù sao anh vẫn có thể đợi."

Vậy thì có phải điều này có nghĩa là trước hôm nay, Tạ Doanh đã chờ đợi rất lâu rồi không?

Cậu không dám thẳng thắn hỏi ra câu hỏi này, nhưng Tạ Doanh lại hiểu được.

Cậu nghe thấy anh nói: "Anh yêu em... đã rất lâu, rất lâu rồi."

Câu trả lời ấy khiến thắc mắc trong lòng cậu được giải đáp, nhưng đồng thời cũng khiến cậu rơi vào sự giằng xé sâu hơn.

Hai năm qua, khi nhìn cậu hẹn hò với Tạ Kiến Ninh, Tạ Doanh đã mang tâm trạng gì mà đối mặt với tất cả?

Còn nữa...

Thẩm Thanh Đình không muốn nghĩ như vậy, nhưng cậu hoàn toàn không thể ngăn cản những suy nghĩ này cứ trào dâng.

Cậu nghĩ, trước đây, những lần vô tình chạm đến tâm tư cậu, những niềm vui bất ngờ, sự chu đáo, quan tâm và ấm áp ấy... liệu có phải... chỉ là ngẫu nhiên? Hay tất cả đều đến từ lời nói của một người nào đó?

Trong lòng cậu phần nào tin tưởng Tạ Doanh. Cậu cảm thấy rõ ràng anh không phải người như vậy. Nhưng chỉ cần liên hệ đến khả năng này, cậu lại không thể tránh khỏi cảm giác... khó chịu.

Vì vậy, cậu nói với Tạ Doanh: "Để em suy nghĩ kỹ một chút... em muốn ở một mình bình tĩnh lại."

Tạ Doanh im lặng rất lâu, cuối cùng khẽ đáp: "Được."

Mấy phút sau, anh bỗng nhiên nói: "Đình Đình, hoa của em vẫn còn ở trên xe anh."

Thẩm Thanh Đình nín thở.

"Trong hai ngày này, anh sẽ chăm sóc chúng cho em. Đến lúc chúng ta gặp lại, anh đảm bảo chúng vẫn sẽ đẹp như bây giờ," giọng của Tạ Doanh hoàn toàn khàn đi, vài câu ngắn ngủi mà phải dừng lại để hắng giọng nhiều lần, "Được không?"

Thẩm Thanh Đình nhắm mắt, cảm giác cay xè dâng lên nơi khóe mắt.

Cậu thực sự thích những bông hoa đó, cũng thực sự... muốn thử với Tạ Doanh.

Cậu lau mặt, nói: "Được, Tạ Doanh, vậy anh nhất định phải chăm sóc chúng thật tốt, không được để bất cứ bông nào héo."

Tạ Doanh đáp: "Được."

"Vậy thì... cứ như vậy trước đi," Thẩm Thanh Đình khẽ nói, "Để em suy nghĩ thêm, em..."

Tạ Doanh nhẹ nhàng cắt lời cậu: "Nếu anh muốn phá hoại mối quan hệ của em, anh cần phải đợi đến bây giờ sao?"

Môi Thẩm Thanh Đình khẽ run, trong lòng như có ai đó bóp nghẹt.

"Hai năm đó, anh đã có rất nhiều cơ hội." Tạ Doanh chậm rãi nói, "Em hiểu rõ Tạ Kiến Ninh mà, nếu anh muốn dùng mưu kế, thằng nhóc đó căn bản không phải đối thủ của anh. Nếu, nếu anh muốn chia rẽ hai người, anh có cần phải đợi đến bây giờ không? Anh có cần phải chờ đến khi em bị nó làm tổn thương mới dám ra tay không?"

"Thẩm Thanh Đình, giống như anh đã nói trước đây, anh thực sự từng nghĩ đến rất nhiều cách để khiến em chú ý đến anh, để em quan tâm đến anh, để em... yêu anh. Nhưng tất cả những điều đó đều xảy ra sau khi em chia tay." Giọng Tạ Doanh rất nhẹ, nhưng từng câu chữ như nặng trĩu, khiến Thẩm Thanh Đình gần như muốn rơi nước mắt. "Tìm lý do để gặp em là thật, vô tình mua được món đồ em thích là thật, muốn chăm sóc cảm xúc của em là thật, yêu em... cũng là thật. Thẩm Thanh Đình, em có thể tin anh không?"

Thẩm Thanh Đình nhắm mắt lại, khóe mắt ứa lệ.

Cậu cắn chặt đầu lưỡi, cố nén cảm giác cay xè trong mũi, rồi nói ngay: "Tạ Doanh, vậy... vậy thì, anh có thể để người đó cho em một lời giải thích được không?"

Thẩm Thanh Đình gần như chưa từng yêu cầu người khác bất cứ điều gì, cậu quá thụ động. Nhưng lúc này, trong đêm tối, đôi mắt ướt ánh lên tia sáng mỏng manh, cậu đưa ra yêu cầu với Tạ Doanh: "Em không tin những gì anh ta nói, nhưng em lại rất bận lòng. Em muốn biết tại sao anh ta lại nói như vậy. Tạ Doanh, em muốn..."

"Bây giờ là 10 giờ 24 phút tối," Tạ Doanh điềm tĩnh đáp, "6 giờ tối mai chúng ta gặp nhau, anh sẽ để cậu ta cho em một lời giải thích—"

Nói đến đây, giọng Alpha hiếm khi run rẩy, anh hỏi cậu: "... Được không?"

Thẩm Thanh Đình nhắm mắt, khẽ gật đầu, đáp: "Dạ được."

Sau khi tắt máy, cậu cúi đầu nhìn vào điện thoại.

Trên màn hình vẫn hiển thị khung trò chuyện của hai người, trong đó có một tin nhắn nháp chưa kịp gửi đi.

Thẩm Thanh Đình nắm chặt điện thoại, áp vào trước ngực, tim đập thình thịch không ngừng.

Cậu nghĩ, đợi đến mai, sau khi giải quyết xong tất cả những chuyện rối ren này thì...

...Sẽ nói với Tạ Doanh kết quả suy nghĩ của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.