"Hồng Liên cư sĩ? Là Cảnh vương?”
“Đúng vậy.”
Cảnh vương là thúc thúc của Hoàng đế đương triều, năm nay đã tám mươi hai tuổi. Bình thường ông ta say mê tu đạo niệm Phật luyện đan, ước mơ trường sinh bất lão, chuyện này ai ai cũng biết, mọi người cũng biết hiện giờ ông ta tự xưng là Hồng Liên cư sĩ, không cho phép mọi người gọi phong hào hay tên thật của mình.
Nghe nói Cảnh Vương lấy tên là Hồng Liên bởi vì nghiệp hỏa của hoa sen đỏ là khắc tinh của linh hồn ác quỷ, khiến cho quỷ binh lẫn quỷ tướng không dám đoạt mạng ông.
Yến Tuyền nhớ lúc trước khi nghe chuyện này còn lén lút cười thầm với Hoa Dung, cho rằng Cảnh Vương vì ham muốn trường sinh bất lão mà đã bị ma quỷ ám ảnh.
“Chỉ có những tu sĩ có tiếng tăm trong cả hai giới âm dương mới có thể nhận được lời mời của Vương gia. Điều này chứng tỏ đạo giới đã thừa nhận ngươi.”
Yến Tuyền mím môi, không biết nên vui hay buồn, suy nghĩ một hồi rồi vẫn đồng ý. Có lẽ có thể nhân tiện biết được chỗ kỳ lạ trên người Tống Thanh Dương.
“Việc của Trần Qua Tử sao rồi? Ông ta có theo lời ta đi lừa gạt Cát Lộc Vinh trộm mộ không?”
“Đã nói rồi, Cát Lộc Vinh quả thực đã rục rịch. Nhưng hắn ta nhát gan, sắp đến rằm tháng Bảy, hắn ta không dám đi một mình nên đang rủ với đám bạn bè lêu lổng của mình đi chung.”
Đang nói chuyện thì cửa bị đẩy ra, Hoa Dung đi vào từ bên ngoài, có lẽ là nghe thấy tiếng Yến Tuyền thức dậy.
Thấy vậy Trương Thư Ngạn cáo từ trước. Yến Tuyền xuống giường, hỏi Hoa Dung về tình hình thọ yến hôm nay.
“Yến tiệc diễn ra suôn sẻ, chỉ là có lúc tan tiệc xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Phu nhân của Dương đại nhân Hồng Lư Tự Khanh không biết đã ăn phải thứ gì kiêng kỵ, trên người nổi vài nốt mẩn đỏ, may mà hôm nay viện chính và viện phán của Thái Y viện đều đến dự yến trong phủ nên đã kịp thời chữa trị cho Dương phu nhân.”
"Nhưng trên bàn tiệc có món gì mới lạ đâu?" Thông thường khi thiết đãi khách sẽ cố gắng tránh những món dễ gây dị ứng để không ảnh hưởng đến sức khỏe của người khác.
Lúc nha hoàn bày món và giới thiệu tên món cũng sẽ nói vài câu, cho mọi người biết món ăn được làm từ nguyên liệu gì, lỡ như ai có kiêng kỵ cũng có thể tránh.
Bình thường ai cũng biết mình kiêng kỵ món gì, nếu bản thân không nhớ thì nha hoàn lo việc gắp thức ăn bên cạnh cũng sẽ ghi nhớ, lẽ ra sẽ không xảy ra chuyện này.
"Đều là những món gà, vịt, cá, thịt, cá thường ăn, có lẽ nha hoàn gắp thức ăn đã quên."
Sau khi trò chuyện vài câu với Hoa Dung, Yến Tuyền không để tâm đến chuyện này, mọi người đều cho rằng đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn, nhưng không ngờ tối hôm đó mẩn ngứa trên người Dương phu nhân lại nổi lên, nổi nhiều và nhanh hơn so với buổi chiều. Đến giờ Tý, cả người Dương phu nhân đã nổi đầy những nốt mẩn đỏ lấm tấm, trông mà chết khiếp.
Dương đại nhân vội vàng mời đại phu đến. Không biết do y thuật của đại phu dân gian không tốt hay do nguyên nhân khác, càng dùng thuốc thì mẩn ngứa càng nhiều, dần dần những nốt mẩn đỏ bằng hạt gạo đã phát triển thành to bằng hạt đậu nành, vẫn không ngừng phát triển.
Dương đại nhân không còn cách nào khác, đành phải sai người đi mời mấy vị thái y đã khám cho Dương phu nhân vào hôm nay đến lần nữa.
Tuy nhiên lần này bất kể các thái y dùng thuốc gì cũng không thể trị được những nốt mẩn ngứa kỳ lạ này, cuối cùng chỉ có thể dùng lá ngải cứu để tắm và hơ nóng toàn bộ chỗ đau bằng ngải cứu mới tạm kiểm soát được tốc độ phát triển của mẩn ngứa.
Thái y nói, độc tố nằm trong bụng, hơ nóng bằng ngải cứu chỉ là trị ngọn không trị được gốc. Muốn chữa khỏi hoàn toàn cần phải tìm hiểu xem Dương phu nhân đã ăn phải thứ gì không nên ăn mới có thể kê đơn thuốc phù hợp.
Vậy là, dựa theo trí nhớ của nha hoàn thiếp thân Dương phu nhân, nửa đêm Dương đại nhân lại đến Tống phủ lần nữa, muốn hỏi đầu bếp hôm nay nấu những món gì, hỏi nha hoàn gắp thức ăn cho bàn của Dương phu nhân có phát hiện gì bất thường trong thức ăn hay không.
Đang lúc mọi người xôn xao bàn tán, Dương phủ lại có người đến báo tin, nói trên người Đại công tử Dương gia cũng nổi mẩn đỏ dày đặc. Không rõ là do ăn nhầm thức ăn trong bữa tiệc như phu nhân hay bị phu nhân lây bệnh.
Tin tức này vừa truyền đến, ai nấy đều hoảng hốt. Dương đại nhân vội vàng nhìn lại tình trạng cơ thể mình, may mắn là không thấy nổi mẩn.
Vì để an toàn, Tống Thanh Dương sai người đi hỏi thăm từng nhà đến dự tiệc hôm nay, xem có ai bị phát bệnh giống Dương phu nhân hay không.
Câu hỏi này khiến hơn nửa người trong Kinh thành mất ngủ, ngay cả những người không phát bệnh cũng vội vàng mời đại phu đến bắt mạch.
Yến Tuyền bị tiếng ồn đánh thức, nghe Hoa Dung kể lại mọi chuyện cũng không ngủ tiếp được nữa, vội vã đến tiền sảnh xem xét.
Lúc nàng đến, Tống Thanh Dương và Tống Thanh Vân đang chuẩn bị đi cùng Dương đại nhân đến Dương phủ xem tình huống. Yến Tuyền cũng muốn đi, nhưng e ngại di mẫu bọn họ đang ở đây, không tiện mở miệng nên chỉ có thể nhìn bọn họ rời đi.
"Yến tiệc đang vui vẻ, thế mà lại xảy ra chuyện rắc rối như vậy." Nhìn bóng lưng họ đi xa, Tống mẫu liên tục thở dài.
Nhị biểu tẩu cũng rối bời, hai tay nắm chặt tay trượng phu. Mọi món ăn trong bữa tiệc đều do nàng ta chuẩn bị, nếu thực sự là do thức ăn có vấn đề, nàng ta nhất định phải có lời giải thích.
"Chuyện vẫn chưa thể xác định, chưa chắc là do bên chúng ta xảy ra vấn đề, đợi tin tức của đám người Đại ca đi." Tống Thanh Bình an ủi mẫu thân và thê tử, Yến Tuyền cũng phụ họa: "Mẫu tử Dương phu nhân là người có phúc, chắc chắn sẽ không sao đâu."
Khoảng hơn một canh giờ sau, Tống Thanh Dương và Tống Thanh Vân mới trở về. Khuôn mặt tuấn tú của Tống Thanh Vân tái nhợt, sắc mặt Tống Thanh Dương nặng nề, nhìn vào là biết chuyện vô cùng nghiêm trọng.
"Có một tin tốt và một tin xấu." Tống Thanh Dương lên tiếng: "Tin tốt là ngoài Dương phu nhân và Dương công tử thì không có ai khác phát bệnh. Tin xấu là những nốt mẩn đỏ trên người Dương phu nhân đã biến thành những mụn độc lớn bằng ngón tay cái, thậm chí trong miệng cũng mọc mấy nốt."
Chỗ đó không thể dùng ngải cứu hun, mụn độc nhanh chóng to bằng quả mận. Dương phu nhân ngậm miệng không được, răng va đập vỡ vài nốt, bên trong toàn là máu đen tanh hôi. Đến khi máu đen chảy hết, chỗ đó thành một lỗ máu, như da thịt chỗ đó đều tan thành mủ. Nếu không sớm tìm cách chữa trị, có thể toàn bộ da thịt trên người họ sẽ tan thành mủ mà rữa nát.
Chỉ nghe lời kể của Tống Thanh Dương, mọi người không khỏi nổi da gà.
"Nghe như bị trúng độc vậy. Chẳng lẽ chỉ vì ăn kiêng mà lại thành ra thế này?" Tống Thanh Bình nghi ngờ.
"Dù sao đi nữa Dương phu nhân xảy ra chuyện trong nhà chúng ta. Nếu hai mẹ con bọn họ có mệnh hệ gì, nhà ta khó mà thoát khỏi liên đới."
Mọi người bàn tán hồi lâu vẫn không ra manh mối, cuối cùng đành ai về nhà nấy.
Tống Thanh Dương cố ý đi chậm lại đi song song với Yến Tuyền. Hai người quay lưng về phía mọi người, nói thầm.
"Mụn độc trên người Dương phu nhân nghe có vẻ giống với vết lở loét trên người Trần Qua Tử." Yến Tuyền nhớ đến Trần Qua Tử.
"Khác nhau chứ. Vết lở loét trên người Trần Qua Tử là mủ, còn của bà ấy là máu. Khi vỡ ra sẽ có mùi hôi thối như xác chết, không giống với mùi mà người sống có thể tỏa ra."
"Có phải liên quan đến ma quỷ không?"
"Đây chính là điều ta muốn hỏi muội, loại quỷ nào có thể làm cả người người ta mọc đầy mụn độc?"
Yến Tuyền lắc đầu, nàng chưa từng gặp trường hợp nào như vậy. Nếu có thể dùng độc làm một người đau đớn đến chết thì Lưu Thừa hà tất phải dùng cây sáo quỷ giết Tần Mạn Từ? Còn Trương Thư Ngạn hà tất phải tìm nàng giúp đào phần mộ tổ tiên của Trần gia?