Biểu Tiểu Thư Chỉ Muốn Sống Tiếp

Chương 108: Chương 108




Mặc kệ có phải quỷ hay không nhưng vẫn nên đi thăm dò một chút từ đám quỷ thì thích hợp hơn.

Đành làm phiền Trương Thư Nhan một lần nữa vậy.

Nghĩ đến đây, Yến Tuyền đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó, nàng nhìn về phía Tống Thanh Dương trước mặt rồi nói: "Huynh đi theo ta."

Yến Tuyền đưa Tống Thanh Dương trở về phòng, bảo hắn đợi ở trong phòng, nàng giải thích: “Huynh trốn ở trong phòng, ta sẽ ở ngoài thổi sáo quỷ gọi oán quỷ đến hỏi, nếu ta gọi tên huynh, huynh phải nhanh chóng ra ngoài bảo vệ ta.”

Yến Tuyền chợt cảm thấy Tống Thanh Dương còn có tác dụng như vậy nên không cần phải làm phiền đến Trương Thư Nhan trợ giúp nữa.

"Được." Tống Thanh Dương đồng ý, Yến Tuyền hạ rèm xuống, bảo Hoa Dung bày một ít hương và đồ cúng trên bàn bên ngoài sau đó thổi sáo quỷ.

Tiếng sáo từ từ vang lên, không lâu sau một trận gió thổi tới, lại thêm mấy cơn gió nữa nối tiếp nhau, trong phòng dần dần lạnh đi.

Yến Tuyền ngừng thổi sáo, thắp hương rồi nói: “Nếu các ngươi đã đến rồi thì đừng trốn nữa. Lần này ta gọi các ngươi tới đây là để hỏi một chuyện.”

Đợi một lúc, mấy con quỷ xuất hiện, nó không hề khách sáo sà xuống bàn, hớp từng ngụm lớn khói từ hương đang cháy: “Có phải là chuyện của Dương phu nhân không?”

Ma quỷ không cần ngủ, ban đêm là lúc chúng lang thang khắp nơi, chuyện lớn như vậy chúng hẳn đã sớm biết.

"Đúng vậy, trên người mẫu tử Dương phu nhân đột nhiên nổi đầy mụn độc, không biết các ngươi có biết nguyên nhân không?"

Mấy con oán quỷ ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, một con trong số đó nói: "Thoạt nhìn trông họ giống như bị trúng độc oán quả."

Oán quả chính là quả mọc lên từ xác chết.

"Xác chết còn có thể kết trái được ư?" Yến Tuyền tràn đầy nghi hoặc với đáp án này.

“Thông thường là vì người có nỗi oán hận trước khi chết không lâu tình cờ đã ăn một số loại trái cây, hạt giống vẫn còn trong dạ dày chưa bị tiêu hóa. Sau khi chết, hạt giống đó dùng chất dinh dưỡng từ xác chết để nảy mầm, chúng lấy oán khí cùng chất độc trong xác để sinh trưởng, kịch độc không gì bằng.”

 “Oán quả có thuốc giải không?”

"Có thuốc giải nhưng bây giờ chế thuốc cũng không kịp, ngày tam phục* đã qua hơn nửa rồi, muốn chế thuốc phải chờ đến sang năm, bọn họ chỉ còn nhiều nhất ba ngày là toàn thân thối rữa mà chết."

*Ngày tam phục: ngày nóng nhất trong năm vào mùa hè.

"Ngươi nói ta nghe cách giải độc thử xem." Yến Tuyền không chịu bỏ cuộc.

“Lấy ngải cứu trên năm năm trộn với vụn gỗ đào, vào lúc nắng gắt nhất trong ngày tam phục châm lửa nhỏ đốt lên để xông sơn thù du tươi, xông cho đến hết ngày tam phục. Sau đó đem sơn thù du đã xông xong ngâm vào trong máu gà vừa cắt tiết, ngâm một ngày một đêm, trưa hôm sau lấy sơn thù du ra ăn là được.”

Phải chế lâu như vậy, đúng là không kịp rồi, trừ khi trong nhà có sẵn sơn thù du đã xông xong.

"Oán quả không dễ gặp, oán quỷ có thể sinh ra oán quả thì nhất định là có mối oán hận rất lớn. Cho dù tu sĩ bình thường có gặp được cũng sẽ không dại gì mà nhúng tay vào, căn bản không có chuyện chuẩn bị sẵn sơn thù du để khắc chế oán quả."

Một con oán quỷ tốt bụng nói với nàng, nó vừa dứt lời thì một con oán quỷ khác bèn chen miệng vào nói với Yến Tuyền: "Còn có một cách khác, không phải ngươi giỏi nhất là độ quỷ sao? Chỉ cần trước khi bọn họ chết, ngươi có thể hóa giải oán khí trên người oán quỷ sinh ra oán quả kia, oán niệm trên oán quả cũng sẽ tiêu tan, đến lúc đó lại dùng gạo nếp loại bỏ chất độc trên thi thể thì cũng có thể chữa khỏi.”

Yến Tuyền nhìn con oán quỷ đang nói, nàng ta gầy đến nỗi da bọc xương, eo chỉ bé bằng gang tay, còn dùng đai lưng siết chặt, trông cứ như chết đói, thế nhưng nhìn xiêm y nàng ta mặc lại không giống kiểu người không có cơm ăn.

Lần đầu gặp mặt, Yến Tuyền không tiện hỏi nguyên nhân cái chết của người ta. So với việc dùng sơn thù du chữa trị, xem ra cách hóa giải oán khí dễ dàng hơn, chỉ cần tìm được người hạ độc, hẳn là có thể lần theo manh mối tìm ra xác chết đã kết ra oán quả chứ?

Suy nghĩ cẩn thận xong, Yến Tuyền lại thắp thêm mấy nén hương, tiễn từng con oán quỷ rời đi, sau đó cải trang thành nam tử theo Tống Thanh Dương đến Dương phủ, nhân lúc Dương phu nhân và Dương công tử còn có thể nói chuyện, nàng muốn hỏi kỹ xem ngày hôm qua bọn họ có ăn phải loại quả kì quái nào không.

Bởi vì Dương công tử kịp thời hơ nóng ngải cứu đắp vào chỗ đau, cho nên tình trạng vẫn nhẹ hơn so với Dương phu nhân, ý thức cũng tỉnh táo hơn. Mẫu tử bọn họ được sắp xếp ở cùng một phòng, Dương công tử nghe câu hỏi Tống Thanh Dương hỏi bọn họ, hắn ta suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Gần đây ta ăn đều là những loại quả bình thường như mướp đắng, dưa gang, dưa hấu, đào, mận, nho. Không có loại nào gì kỳ lạ cả.”

“Ngươi ăn cũng nhiều thật đấy.”

“Mùa hè nóng bức, ta ăn không ngon miệng, đành dùng mấy loại trái cây thanh mát giải nhiệt để lấp bụng thôi.”

“Vậy có loại quả nào mà gần đây chỉ có ngươi và mẫu thân ngươi ăn, không còn ai khác ăn không?”

Dương công tử lắc đầu, trái cây ở nhà do phòng bếp mang lên, mọi người đều ăn như nhau, không có chuyện hắn ta và mẫu thân ăn mảnh, ở bên ngoài cũng là ăn cùng người khác, không phải ăn một mình.

Không hỏi ra được gì, Tống Thanh Dương đành phải đổi câu hỏi: “Gần đây ngươi và mẫu thân có đắc tội người nào kỳ lạ không?”

Dương công tử vẫn lắc đầu, mẫu thân hắn ta xuất thân là tiểu thư khuê các, luôn giữ gìn phép tắc, bản thân tính tình hắn ta cũng ôn hoà, hiếm khi đánh mắng hạ nhân, càng ít có khả năng đắc tội với người nào.

Dương công tử sợ hai người không tin, còn đặc biệt cho người gọi nha hoàn gia nô trong nhà đến hỏi.

Từ trong miệng đám hạ nhân chứng thực rằng mọi thứ đúng như lời Dương công tử nói.

Thế là manh mối lại đứt đoạn.

Đúng lúc mọi người đang loay hoay không biết phải làm sao thì Yến Tuyền nhìn qua cửa sổ đang mở, thấy giàn nho trong viện nàng bèn thuận miệng hỏi: “Không biết nho Dương công tử ăn có phải là nho trồng trong sân của mình không?”

Nàng vừa nói xong, mọi người cùng theo ánh mắt của nàng nhìn sang, từ trên giàn nho rũ xuống đầy quả, bên dưới có bày ghế mây lót đệm, còn treo một chiếc xích đu.

Không biết vì sao khi nhìn đến giàn nho Dương công tử lại đỏ mặt, Tống Thanh Dương thấy hắn ta khác thường thì không khỏi hỏi thêm.

Dương công tử không biết nên nói thế nào, quản gia Dương gia đứng bên cạnh bèn nói đỡ: “Đây là phỏng theo trong sách, dưới giàn nho chơi đầu nhục hồ*.”

*投壶 (đầu hồ): trò chơi dùng tay ném phi tiêu, mũi tên hoặc thẻ tre vào trong một cái bình đặt ở xa. Còn “đầu nhục hồ” như quản gia giải thích bên dưới.

Tống Thanh Dương và Yến Tuyền đều chưa từng nghe nói tới chơi “đầu nhục hồ” dưới giàn nho. Tống Thanh Dương thì khỏi nói, hắn đọc toàn là binh thư, nhưng mà Yến Tuyền cũng chưa từng đọc, thậm chí còn chưa từng nghe qua, nàng không nén nổi sự tò mò đây là phỏng theo cuốn sách nào.

“Cái này…” Quản gia lau mồ hôi trên trán, nói: “Chính là phỏng theo cảnh Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên say rượu đùa nghịch dưới giàn nho.”

... Thì ra là vậy, chuyện ấy Tống Thanh Dương và Yến Tuyền đều đã nghe nói nhưng vẫn không hiểu “đầu nhục hồ” mà quản gia nhắc đến rốt cuộc là gì.

Trước ánh mắt tò mò của họ, quản gia đành phải giải thích: “Chơi đầu hồ thì dùng mũi tên để ném vào miệng bình, còn chơi đầu nhục hồ thì dùng những vật nhỏ như nho, mận để ném vào miệng “bình” thịt giữa hai chân nữ tử.”

“Huyệt thịt nhỏ như vậy làm sao có thể ném vào được?” Yến Tuyền và Tống Thanh Dương đồng thời đặt câu hỏi, sau đó mới nhận ra đã lạc đề, bọn họ đang muốn hỏi về oán quả, không phải hỏi chơi đầu nhục hồ như thế nào.

Nhưng câu hỏi đã ra khỏi miệng, quản gia vẫn trả lời: “Đầu tiên làm cho nữ tử nổi hứng tình, tiểu huyệt mấp máy muốn hút vào, khéo léo dùng lực có thể ném lọt vài vật nhỏ. Quả nho, quả mận tròn trịa trơn bóng, đi vào nơi đó sẽ không làm người ta bị thương.”

"Ồ..." Tống Thanh Dương hiểu ý, hắn nhìn Yến Tuyền bên cạnh, khó trách Dương công tử thích ăn hoa quả, nếu là ăn kiểu này thì hắn cũng nguyện ý ăn hoa quả mỗi ngày.

Ánh mắt Tống Thanh Dương rơi vào giữa hai chân Yến Tuyền, không khỏi băn khoăn không biết loại trái cây gì có thể lấp vừa tiểu huyệt nhỏ như trôn kim kia của nàng, mận quá to, nho lại mềm, nếu cứ nhét vào sẽ chỉ bị nàng ép thành nước nho.

Yến Tuyền bắt gặp ánh mắt của hắn, sao nàng có thể không biết người này đang nghĩ gì chứ. Nàng kín đáo lườm hắn một cái, sau đó hỏi nha hoàn của Dương phu nhân đang đứng bên cạnh: “Ngươi theo hầu Dương phu nhân, gần đây bà ta đã ăn loại quả gì?"

Nha hoàn cắn môi nói: “Chỉ có mận và nho thôi ạ.”

“… Ăn bên trên hay là bên dưới?”


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.