Biểu Tiểu Thư Chỉ Muốn Sống Tiếp

Chương 109: Chương 109




Chẳng trách Yến Tuyền hỏi như vậy, phản ứng của nha hoàn đúng là có chút kỳ lạ.

Dưới câu hỏi dò của Yến Tuyền, nha hoàn đành phải nói thật.

Dương phu nhân và Dương đại nhân từ trước đến nay vẫn luôn tương kính như tân, lúc còn trẻ tình cảm của họ vốn đã mờ nhạt, ngoại trừ mỗi tháng hai lần chung chăn gối vào ngày mùng một và mười lăm, phần lớn thời gian còn lại Dương đại nhân đều nghỉ trong phòng của tiểu thiếp.

Theo tuổi tác lớn dần, cho dù Dương đại nhân có đến đây thì cũng chỉ ngủ lại, không làm chuyện cá nước thân mật kia nữa.

Bẵng đi một thời gian, nghe được trò vui đầu nhục hồ, Dương phu nhân bắt đầu mặc kệ phép tắc, cùng đám nha hoàn học cách chơi.

Đêm qua bọn họ lại bày trò kia, những quả nho màu xanh tím vẫn như những lần trước, đều bị nghiền nát lẫn lộn với nhau trong tiểu huyệt của người làm nhục hồ, chỉ có một quả nho còn nguyên vẹn, lúc vào thế nào thì lúc ra thế ấy. Dương phu nhân cầm lấy nó quan sát, không biết bà ta nghĩ gì mà ăn luôn quả nho tím phủ đầy chất dịch dính nhớp xuống bụng.

Dương đại nhân và Dương công tử nghe những lời nha hoàn nói đều kêu lên không thể nào, trong mắt họ Dương phu nhân làm thê tử, làm mẫu thân từ trước đến nay vẫn luôn luôn đoan trang hiền thục, sao có thể làm ra loại chuyện dâm đãng như vậy?

"Có gì mà không thể. Nhi tử có thể chơi thì mẫu thân cũng có thể. Nếu ông không muốn bà ta chơi thì đối xử với bà ta tốt hơn một chút. Đừng chỉ thấy người mới cười mà không nghe người cũ khóc."

"Bà ta là chủ mẫu Dương gia, sao có thể làm ra loại chuyện vô sỉ này!" Dương đại nhân thực sự tức giận.

Yến Tuyền cũng bực mình không kém: “Nhi tử của ông cũng là trưởng tử Dương gia đấy, hắn ta làm như vậy thì có lý, còn Dương phu nhân làm thì lại trở thành dâm đãng vô liêm sỉ, chẳng lẽ nữ nhân là nguồn gốc mọi tội lỗi hay sao?”

Yến Tuyền không phục nên phản bác, hoàn toàn quên mất lúc này nàng đang cải trang thành gã sai vặt. Dương đại nhân nói không lại nàng, chỉ có thể mắng: “Tên tiểu nô tài mỏ nhọn* nhà ngươi, chuyện nhà ta không có chỗ cho ngươi xen vào.”

*Nguyên văn: 牙尖嘴利 (nha tiêm chuỷ lợi): nha tiêm = răng nhọn, ý chỉ những người thích nói lung tung, chủy lợi = miệng sắc bén.

Bị ông ta nhắc đến, Yến Tuyền mới nhớ tới thân phận của mình, nàng buộc lòng phải nén giận nói lời tạ lỗi với ông ta.

“Ta cảm thấy “muội ấy” nói rất đúng.” Tống Thanh Dương kéo Yến Tuyền lại gần, nói: "Dương đại nhân nên tự kiểm điểm lại bản thân xem tại sao phu nhân thà dùng trái cây lấp đầy khoảng trống còn hơn mở miệng muốn ân ái với ông.”

Tống Thanh Dương nói xong, không đợi ông ta trả lời mà lập tức chuyển chủ đề, hắn hỏi Dương công tử: “Nói như vậy, có lẽ là hôm qua Dương phu nhân ăn trái nho lạ đó nên mới bị trúng độc. Còn Dương công tử thì sao?"

“Chắc ta cũng vậy. Đêm qua lúc ta đang hóng mát dưới giàn nho chợt thấy miệng đắng lưỡi khô, bèn đưa tay ra hái một quả nho trên giàn để ăn. Còn chưa kịp bứt thì quả nho kia đã rơi vào lòng bàn tay, lúc đó ta chỉ nghĩ do nho đã chín nên chẳng nghĩ ngợi gì mà ăn luôn, vừa mát vừa ngọt lại mọng nước giống như được ướp lạnh trong giếng, vì thế ta tiện tay hái thêm vài quả, nhưng những quả hái sau đó bất kể to nhỏ đều không có được vị mát ngọt như trước.”

Nói xong, Dương công tử không nhịn được nói thêm vài câu cho phụ thân : “Mẫu thân ta không thể trách phụ thân về chuyện này được. Bà ta luôn cho rằng làm chính thê phải đảm đương việc nhà, nuôi dạy con cái, phải đoan trang đức hạnh, không nên sa đà vào tình ái. Nếu ham muốn của trượng phu nhiều quá mức thì nên để cho các thiếp thất lấy sắc hầu người, không lên được mặt bàn giải quyết. Tất cả thị thiếp của phụ thân ta đều do mẫu thân tự tay sắp xếp, nào có chuyện chỉ thấy người mới cười, không nghe người cũ khóc.”

Nghe vậy, trong lòng Yến Tuyền bèn hừ một tiếng, người mà hắn ta đang nói đến không phải nữ nhân, rõ ràng là thánh nhân.

Yến Tuyền không muốn nhiều lời với hạng người này, sau khi có được manh mối nàng bèn đi đến dưới giàn nho xem xét.

Cây nho thân leo rậm rạp, Yến Tuyền ngẩng lên, xuyên qua tán cây nhìn rõ ánh trăng trên trời.

Yến Tuyền dời tầm mắt nhìn về phía trước, đột nhiên trong một kẽ hở giữa đám dây leo, nàng phát hiện một gương mặt quỷ tái nhợt.

Đó là một nữ quỷ, cả người nàng ấy không có miếng vải, dây nho màu đen quấn quýt quanh cơ thể trần trụi, gợi lên vẻ đẹp quỷ dị.

"Là ngươi kết ra oán quả phải không? Vì sao lại muốn hại mẫu tử Dương gia? Ngươi còn chấp niệm gì?"

Nữ quỷ không trực tiếp trả lời mà chỉ nói: “Ba mươi năm tức phụ thành bà bà, trăm năm đường lớn đi thành sông*.”

*Ý chỉ: Con dâu ba mươi năm thành mẹ chồng, con đường trăm năm thành sông. Ngày xưa con dâu sống dưới sự kiểm soát chặt chẽ của mẹ chồng, đồng nghĩa với việc con dâu phải chịu đựng đau khổ phần lớn cuộc đời trước khi làm mẹ chồng. Câu nói này cũng thường dùng để nói đến cái giá của thời gian phải trả để đạt được thành công.

Vừa dứt lời, Tống Thanh Dương từ mái hiên đi tới, nữ quỷ theo một cơn gió rời đi.

Yến Tuyền trách Tống Thanh Dương đến quá gấp, nàng thuật lại lời nói vừa rồi của nữ quỷ.

"Nàng ấy không phải là thê tử trước của Dương công tử đấy chứ?"

Tống Thanh Dương kể lại với Yến Tuyền những gì Dương đại nhân đã nói sau đó.

“Trước kia Dương công tử có một thê tử xinh đẹp như hoa là Thư thị, sau khi thành thân hai người cực kỳ ân ái, giàn nho được trồng cũng vì Thư thị thích ăn nho, vui vẻ ở đó chẳng qua là tình thú của phu thê.

Sau đó, Dương phu nhân biết được đã khiển trách nhi tức, cho rằng hành vi của nàng ấy là phóng đãng, thậm chí còn ti tiện hơn cả con hát kỹ nữ, không xứng đáng làm chủ mẫu tiếp theo của Dương gia.

Sau lần đó, Thư thị không còn dám đùa giỡn với phu quân dưới giàn nho nữa, trên giường cũng không dám làm càn, sợ những người nghe phòng do bà bà sắp xếp nghe được tiếng lại quở trách nàng ấy.”

“Lại còn cho người nghe phòng! Phu thê làm chuyện chăn gối không phải là đương nhiên sao? Tại sao nàng ấy hoan hảo cùng phu quân của mình trong chính phòng của mình mà lại bị chụp cho cái mũ dâm đãng lên đầu?” Yến Tuyền vô cùng khó hiểu.

“Muội quên vừa rồi Dương công tử nói những gì à. Dương phu nhân cho rằng chính thê nhất định phải đoan trang hiền thục, những chuyện hoang đường nơi giàn nho kia chỉ có thể để cho tiểu thiếp làm.”

“Dương phu nhân điên rồi, tự bản thân đẩy phu quân ra ngoài thì thôi thế mà lại còn muốn nhi tức cũng phải giống mình.”

Nói xong, Yến Tuyên mới hiểu câu nói kia của nữ quỷ, tức phụ chịu đựng ba mươi năm thành bà bà, đường lớn đi trăm năm thành sông. Bà bà trước kia khổ sở vì bà bà của mình, bây giờ lại muốn nhi tức cũng phải trải qua những cay đắng mình từng trải qua.

Yến Tuyền không nhịn được thở dài, nữ nhân sao phải làm khó nữ nhân chứ?

"Thư thị chết như thế nào vậy?"

“Thư thị không chịu nổi sự o ép của bà bà, cho nên vài năm sau vào một ngày hè nàng ấy đã treo cổ trên xà nhà tự vẫn.”

“Nếu như vậy, hẳn là nàng ấy chỉ muốn giết Dương phu nhân thôi, vì sao còn muốn giết Dương công tử?"

Yến Tuyền để Tống Thanh Dương đi vào, nàng ngồi một mình dưới giàn nho chờ Thư thị xuất hiện lần nữa.

Đợi khoảng một nén nhang, Thư thị lại đến, nàng ấy nói: “Không phải ta tự sát, ta bị mưu sát.”

“Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi nói rõ xem.”

“Từ khi bà bà biết chuyện chơi đầu nhục hồ, bà ta không chỉ sắp xếp người đến nghe phòng mà còn tuyển thêm vài thiếp thất.

Lúc đầu, trong lòng Dương Tề Tu vẫn còn hướng về ta, không chạm vào thị thiếp nhưng hắn ta không thể cưỡng lại sự cám dỗ của đám hồ ly tinh đó. Không lâu sau, Dương Tề Tu đã viện cớ không thể trái lệnh phụ mẫu, sủng hạnh hết thiếp thất một lượt.

Ta nhận ra rằng phục tùng bà bà cũng vô ích, ta không muốn đi vào vết xe đổ của bà ta nên đã cố tình chống lại bà ta. Dương Tề Tu bị kẹp ở giữa lại không thể hoàn toàn đứng về phía ai. Một ngày nọ, Dương Tề Tu kể cho ta nghe chuyện khổng tước bay về đông nam, hắn ta nói rằng bà bà rất cưng chiều hắn ta, chỉ cần chúng ta bắt chước khổng tước bay về đông nam, diễn một vở kịch tự vẫn vì tình, đến lúc đó bà bà chắc chắn sẽ bị dọa sợ, không lắm lời nữa.

Ta tin vào lời dối trá của hắn ta. Ngày hôm đó đuổi hết hạ nhân đi rồi dùng đai lưng treo cổ lên xà nhà. Ta cứ nghĩ hắn ta sẽ cứu ta, nhưng đợi đến chết hắn ta vẫn không tới, mới biết rằng thì ra hắn ta đã ghét bỏ ta từ lâu, hắn ta chỉ muốn một người mà hắn ta nói gì nghe nấy, sinh con nối dõi cho hắn ta, không ganh ghét đố kị, muốn một thê tử “hoàn mỹ” như mẫu thân của hắn ta chứ không phải một kẻ cứng đầu như ta.”


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.