Yến Tuyền tức giận rời đi nhưng khi nàng vừa đi đến cửa lại cảm thấy không cam lòng. Dương phu nhân và Dương Tề Tu chết rồi thì cũng có ích gì đâu? Còn có vô số thảm kịch khác giống như Thư Tình xảy ra ở khắp mọi nơi.
Nhưng cho dù nàng thấy không cam lòng thì cũng có ích gì chứ? Nàng còn có thể làm gì được đây?
Yến Tuyền ngẫm nghĩ rồi chợt nhận ra đây không phải là đường về nhà, nàng hỏi Tống Thanh Dương với vẻ mặt kỳ quái: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Tới nha môn báo quan."
"Dương Tề Tu sắp chết rồi, báo quan có ích gì nữa?"
Yến Tuyền hỏi xong thì chợt nhớ tới điều gì đó, nàng vỗ đùi nói: "Huynh nói đúng, vẫn cần phải báo quan. Chỉ khi sự việc trở nên nghiêm trọng hơn thì mọi người mới thực sự coi trọng nó thôi. Cứ coi đây như lời cảnh cáo đi, chỉ cần có thể gây ra ảnh hưởng cho nhiều hơn một người cũng tốt lắm rồi!"
Nghĩ đến đây, Yến Tuyền bảo Tống Thanh Dương tới nha môn trước còn nàng sẽ quay trở lại Dương phủ. Nàng vốn định thử thương lượng lại với Thư Tình nhưng không ngờ Thư Tình lại quyết định buông tha cho Dương phu nhân.
Dương phu nhân phun ra một ngụm máu đen đặc dính nhớp nháp, vết thương đang mưng mủ thối rữa trên người bà ta cũng dần biến mất.
"Ngươi đây là?"
"Dù sao thì bà ta cũng là kẻ đáng thương giống ta, cứ coi như ta đang thương hại bà ta đi." Thư Tình bình tĩnh nói.
Yến Tuyền suy nghĩ một chút rồi bảo: "Nếu như ngươi có thể khống chế được oán quả kia, vậy cứ để Dương Tề Tu tranh thủ sống thêm mấy ngày đi."
Yến Tuyền nói ra suy nghĩ của mình cho nàng ấy nghe, Thư Tình gật đầu đồng ý: “Nếu cái chết của ta có thể trở thành làm lời cảnh cáo cho những người sau này thì cái chết đó cũng không còn oan uổng nữa.”
Tống Thanh Dương nhanh chóng đưa nha sai tới đây bắt giữ Dương Tề Tu rồi đưa hắn ta về nha môn. Khi tia nắng đầu tiên của ngày mới ló dạng, vụ việc kinh hoàng khiến người người căm ghét này đã nương theo tiếng gió mà lan xa đến các hộ lân cận.
Sự việc ầm ĩ đến nỗi mọi người trong Kinh thành đều biết có oán quỷ đòi mạng, tình cờ lại đúng vào dịp tết quỷ Trung Nguyên nên mới nhận được sự chú ý của rất nhiều người. Sự việc truyền đến tai Hoàng thượng, Hoàng thượng không chỉ lập tức hạ lệnh xử trảm Dương công tử mà còn thẳng tay giáng chức của Dương đại nhân, ông ta bị giáng liền ba cấp. Ngoài ra, Hoàng thượng còn hạ chỉ thỉnh các cao tăng đến để siêu độ cho Thư thị, đồng thời còn phá lệ phong cáo mệnh cho Dương phu nhân.
Nghe được kết quả này, Yến Tuyền vẫn thở dài. Dù người cần xử trí đã xử trí xong và cũng đã ban thưởng hậu hĩnh cho những người còn lại nhưng bọn họ lại không đề cập tới đám thê thiếp hay về sự trói buộc mà những nữ tử kia phải chịu đựng. Dù sao thì bọn họ đều tin rằng nữ nhân phải kính trọng phụ mẫu, chăm sóc hài tử, giúp đỡ trượng phu thu vén việc trong nội trạch, không thể đố kỵ ghen tuông để thê thiếp sống hài hoà với nhau. Chút ít khen thưởng và trừng phạt đó có lẽ cũng chỉ để trấn an nữ quỷ Thư Tình kia, mặt khác lại tranh thủ xoa dịu những nữ tử có cùng hoàn cảnh.
Yến Tuyền quả thật rất thất vọng với kết quả này. Nhưng khi nàng cẩn thận ngẫm nghĩ lại mới chợt nhận ra, làm sao một thứ đã được truyền lại qua hàng ngàn năm như nữ giới và nữ huấn kia lại có thể lập tức thay đổi chỉ vì cái chết của một người chứ?
Yến Tuyền lại nghĩ đến chiếc mũ có rèm che bị nàng ném đi rồi lại được Hoa Dung nhặt về, muốn thay đổi ngay lập tức đúng là quá khó khăn.
Trong khi mọi người tập trung bàn tán về vấn đề đó thì ở bên này lại có thêm một con quỷ mới đến tìm Yến Tuyền.
Đó là một nữ quỷ với mái tóc trắng xoá, tuy nhìn qua thì tuổi tác đã khá lớn nhưng chiếc trâm cài trên đầu và bộ y phục trên người nàng ấy trông lại không giống đồ của các lão nhân gia.
“Ngươi còn có tâm nguyện nào chưa hoàn thành sao?” Yến Tuyền hỏi nàng ấy.
"Hình như ta đã bị người ta đổi tuổi thọ. Mong ngươi hãy giúp ta điều tra chân tướng thực sự ẩn sau cái chết của ta."
Đổi tuổi thọ à? Đây vẫn là lần đầu tiên Yến Tuyền nghe nói tới chuyện này đấy: "Ngươi cứ từ từ nói đi."
"Ta tên là Hoàng Tú Đào, là người con thứ ba trong nhà, năm nay ta vừa tròn mười bảy tuổi."
"Mười bảy tuổi?" Yến Tuyền ngắt lời nàng ấy: "Hiện tại, ta thấy tóc ngươi bạc trắng, trên mặt cũng có đầy nếp nhăn. Hẳn là khi ngươi chết đi cũng đang ở trong dáng vẻ này phải không?"
Hoàng Tú Đào gật đầu, đây mới là điểm kỳ lạ nhất. Rõ ràng nàng ấy đang ở độ tuổi tươi đẹp nhất nhưng lại cơ thể lại nhanh chóng suy tàn rồi biến thành bà lão già nua. Lúc sinh thời, phụ mẫu của nàng ấy còn tưởng nàng ấy mắc chứng lão hoá sớm nên đã thỉnh đại phu tới xem bệnh. Đại phu cũng nói nàng ấy bị lão hóa sớm nhưng có uống thuốc nhiều bao nhiêu cũng không đỡ mà ngược lại bệnh tình còn dần trở nặng hơn.
"Chẳng lẽ là bệnh già trước tuổi? Chẳng phải người xưa có câu “tuổi trẻ bạc đầu, tuổi già không sầu” hay sao? Chỉ là căn bệnh này của ngươi có lẽ hơi nghiêm trọng thật." Yến Tuyền nhớ rõ trước kia nàng đã từng đọc về bệnh già trước tuổi này trong một cuốn sách, thế nên mới suy đoán như vậy.
Hoàng Tú Đào lắc đầu: “Nếu chỉ là dung nhan bên ngoài trở nên già nua thì có lẽ ta đã tin lời đại phu nói rồi. Nhưng ngoài dung mạo già nua xấu xí kia, thỉnh thoảng ta còn có những giấc mộng xuân nữa. Sau mỗi giấc mộng xuân, ta lại cảm thấy rằng cơ thể mình tệ hơn một chút, tướng mạo trông cũng già đi thêm vài phần.”
Hình như chuyện đó xảy ra từ hai năm trước, khi đó nàng ấy chỉ mới mười lăm tuổi.
Ngày đó Đại tỷ sinh hài tử, phụ thân nghĩ Đại tỷ chỉ là một thiếp thất nhỏ nhoi nên không đích thân tới thăm vì ngại tự làm mình mất mặt. Thế nên phụ thân đã kêu nàng ấy mang một giỏ trứng gà đỏ đến thăm Đại tỷ.